Kỷ Tri Dao chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, cười như không cười nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, "Nàng có ý gì?"
"Chẳng phải sự việc ngày hôm nay đã nói rõ ràng nên mọi thứ rồi hay sao? Nàng ta và ta là đối thủ, ấy vậy mà chàng vẫn tìm mọi cách giải thích thay cho nàng ta, chàng không sợ ta sẽ tức giận sao?"
"Cho dù ta không nói thì nàng cũng sẽ không nổi giận sao?"
"Hai chuyện này không giống nhau, tự chính chàng còn không rõ ư? Ôn Nguyễn đã ái mộ chàng từ lâu, thế nhưng đột nhiên nàng ta lại coi chàng như người xa lạ, ta suýt chút nữa đã tin rằng nàng đã từ bỏ ý định đó với chàng.
Hiện tại xem ra...!Nàng ta chỉ là đổi cách khác để thu hút sự chú ý của chàng mà thôi."
Kỷ Tri Dao nghe Thịnh Nguyệt Cơ nói hết những lời này, đưa tay xoa cầm, thầm nghĩ, nếu như mọi chuyện thật sự đúng như những gì Thịnh Nguyệt Cơ nói thì, Ôn Nguyễn đã thành công rồi.
Hiện tại hắn vô cùng hứng thú với Ôn Nguyễn.
Thịnh Nguyệt Cơ nhìn ánh mắt và biểu hiện của Kỷ Tri Dao, trong lòng đột nhiên bĩnh tình trở lại, nàng ta nở một nụ cười quyến rũ, đầy phong tình nói, "Chàng nên biết, ta không ngại đàn ông của ta lên giường với những người phụ nữ khác, nhưng trong lòng bọn họ, chỉ có thể có ta mà thôi."
Kỷ Tri Dao cười hỏi, "Nàng đang ghen sao?"
"Chàng quá tự tin vào chính mình rồi đấy!" Thịnh Nguyệt Cơ vừa dứt lời, lập tức vỗ tay hai cái, rất nhanh sau đó Hoạ Ngôi đã ở bên ngoài đi vào.
"Nguyệt Cơ tỷ tỷ." Hoạ Ngôi cúi gầm mặt.
"Ngoan, đệ giúp ta đưa Kỷ tướng quân ra ngoài nhé." Thân hình mềm mại của Thịnh Nguyệt Cơ ngồi trên giường, đưa tay chỉ về phía Kỷ Tri Dao.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Kỷ Tri Dao xuất hiện chút ý cười, Thịnh Nguyệt Cơ chưa từng đuổi hắn đi bao giờ, ấy vậy mà hôm nay lại dám thẳng tay tiễn khách.
Có vẻ như là tức giận thật rồi.
Hắn nhìn Hoạ Ngôi đang cúi đầu đứng trước mặt mình, thong thả đứng dậy, vỗ vai Hoạ Ngôi, dặn dò Hoạ Ngôi một chút, "Chăm sóc Nguyệt Cơ tỷ tỷ của ngươi cho tốt!"
"Vâng thưa Kỷ tướng quân." Hoa Ngôi ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Đợi đến lúc Kỷ Tri Dao đã rời đi, Hoạ Ngôi mới chậm rãi đi đến trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, nhỏ giọng nói, "Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ta xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi chứ?" Thịnh Nguyệt Cơ vô cùng dịu dàng hỏi ngược lại Hoạ Ngôi.
"Nếu như ta có tiền thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy." Hoạ Ngôi cảm thấy tự trách vô cùng.
Nghe Hoạ Ngôi nói như vậy, Thịnh Nguyệt Cơ cười khẽ, đưa tay kéo hắn đến ngồi bên cạnh mình, để đầu của hắn gối lên đùi của nàng, ngón tay mềm mại chậm rãi vuốt ve từng đường nét ở trên khuôn mặt của hắn, dịu dàng khuyên bảo, "Mọi chuyện không liên quan gì đến đệ, Hoạ Ngôi của ta, đệ chỉ cần vẽ tranh thật tốt là được rồi, không cần phải lo lắng chuyện gì nữa cả."
Hoạ Ngôi áp sát vào lòng ngực của Thịnh Nguyệt Cơ, thân thể thiếu niên nhỏ bé cố gắng ôm lấy cơ thể thơm ngát mùi hoa Cát Cánh của Thịnh Nguyệt Cơ, giống như muốn an ủi tâm trạng của nàng.
Một tay Thịnh Nguyệt Cơ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Hoạ Ngôi, một tay chống lên trán, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Lúc đầu, khi Ôn Nguyễn cố ý tạo danh thế cho Từ Hoa, ồn ào tới mức khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành đều bàn tán về Từ Hoa, nàng ta không thèm để ý.
Ở trong mắt nàng, chuyện này chỉ giống như thùng rỗng kêu to mà thôi, là do Ôn Nguyễn làm quá mọi việc lên, thậm chí nàng ta còn có chút chế giễu hành động đó của Ôn Nguyễn.
Huống chi Thịnh Nguyệt Cơ cũng đã từng nghe qua giọng hát của Từ Hoa rồi, tuy đúng là không tệ, thế nhưng vẫn thiếu chút phóng khoáng, cứ như một cô nương thôn quê hát vậy.
Nghe qua lần đầu thì còn cảm thấy thú vị, dù sao cũng là thứ đồ mới mẻ, chứ đợi đến lúc nghe nhiều rồi thì chẳng biết mọi người sẽ có thái độ như thế nào đâu.
Nhưng nàng ta không hề đoán trước được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.
Giọng hát thật sự của Từ Hoa khiến Thịnh Nguyệt Cơ vô cùng kinh ngạc, nàng biết cả đời này nàng ta cũng không thể nào hát ra được khí thế hùng hồn như thế được.
Hơn nữa, Ôn Tây Lăng còn không tiếc tiền mà hơn thua với Giả Trăn, quyết lấy cứng đối cứng, ai mà không biết mỹ danh của Ôn Nhị công tử là yêu tiền như mệnh kia chứ, vậy mà hắn vẫn có thể vì Ôn Nguyễn mà đổ không biết bao nhiều tiền bạc.
Còn cả Ôn Bắc Xuyên nữa, những năm trước bất luận như thế nào, hắn ta vẫn sẽ góp chút sức.
Thế mà năm nay, hắn thậm chí còn chẳng thèm xuất hiện.
Ngay cả Lữ Trạch Cẩn còn dùng một nửa tiền để bầu cho Từ Hoa.
Cuối cùng, có chết nàng ta cũng không nghĩ đến, Kỷ Tri Dao sẽ vì Ôn Nguyễn mà nói chuyện.
Trong mắt Thịnh Nguyệt Cơ, mọi sự sắp xếp trong ngày hôm nay của Ôn Nguyễn, đều là muốn đối chọi với nàng ta.
Đối với mấy chuyện câu dẫn đàn ông này, Thịnh Nguyệt Cơ dám nói bản thân là thiên hạ vô địch, cho nên từ trước đến giờ lúc nào nàng ta cũng rất khinh thường việc tranh giành tình cảm với kẻ khác, chỉ cần nàng ta muốn, không có đàn ông nào trên đời này có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Nhưng hiện tại, Thịnh Nguyệt Cơ đã nổi lên địch ý với Ôn Nguyễn rồi.
Có lẽ Thịnh Nguyệt Cơ sẽ vĩnh viễn không biết được rằng, Ôn Nguyễn hoàn toàn không có ý hơn thua gì với nàng ta cả, chính bản thân cô lúc nào cũng cảm thấy, thận của cô không tốt bằng Thịnh Nguyệt Cơ.
Không những thận không tốt, mà gan cũng chẳng ra gì.
Vu Duyệt nằng nặc kéo cô đến tửu lâu uống rượu chúc mừng chuyện ngày hôm nay, cơ mà Ôn Nguyễn chưa uống được mấy chén đã say mất tiêu.
Vu Duyệt cũng bị bộ dạng này của cô doạ cho hoảng sợ, mới uống có ba ly rượu mà Ôn Nguyễn đã xĩu ngang? Tửu lượng của cô quá kém rồi đấy?
Nàng không dám đưa Ôn Nguyễn đang say rượu về Ôn phủ, nàng sợ cô sẽ bị phạt mất, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đành phải đưa Ôn Nguyễn đến Ngư Tiều quán.
"Âm phu tử, Ôn Nguyễn say mất rồi!" Ánh mắt của Vu Duyệt ngập tràn sự bất lực.
"Ồ!" Ân Cửu Dã cũng không mù, đương nhiên có thể nhận ra cô đã say, nhìn Vu Duyệt hỏi lại, "Ngươi cố ý chuốc say nàng ấy sao?"
"Không có! Ta không có! Ta cũng đâu biết muội ấy không biết uống rượu đâu! Ừm, Âm phu tử, ta không dám đưa muội ấy về nhà, có thể để cho muội ấy tạm thời ở đây đến khi nào tỉnh rượu được hay không?"
"......"
Ân Cửu Dã nghe Vu Duyệt nói xong, trong lòng thầm nghĩ, ngươi đúng là ngây thơ thật, bộ chưa từng nghe qua câu "đưa dê vào miệng cọp" sao?
Thế nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không nói vậy, hắn tỏ ra rất đứng đắn, đáp, "Được!"
Vu Duyệt đỡ Ôn Nguyễn đến nằm lên giường, bận trước bận sau, vừa nấu nước vừa giặt khăn lau mặt cho cô, không ngừng nói chuyện, "Ôn Nguyễn, muội mau tỉnh lại đi, ta xin lỗi, ta không biết tửu lượng của muội kém như vậy, sau này ta sẽ không kéo muội đi uống rượu nữa!"
Ân Cửu Dã trầm mặc đứng bên cạnh, trong lòng hơi bực bội, người cũng đã đưa đến đây rồi, ngươi còn không biết điều mà rời đi sao?
Nếu đã không đi thì hắn đuổi đi vậy, "Làm phiền Vu cô nương đến Xuân Nguyên lâu báo tin cho Nhị công tử một chuyến."
Chắc hẳn giờ này Ôn Tây Lăng đang bận đếm tiền.
"Đúng đúng đúng, ta đi ngay đây, thật sự xin lỗi! Phu tử ta sai rồi!"
"Không sao cả, nhớ là về sau đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu!"
"Vâng vâng vâng, phu tử dạy phải."
Vu Duyệt đắp chăn lại cho Ôn Nguyễn, sau đó lập tức đứng dậy đi đến Xuân Nguyên lâu tìm Ôn Tây Lăng.
Nhị Cẩu Tử sợ mình ở lại đây sẽ bị Âm Cửu cắt trứng, vội vàng nhảy vào trong lòng Vu Duyệt trốn đi.
Đến khi Vu Duyệt tìm được Ôn Tây Lăng, quả nhiên hắn ta đang bận đếm tiền.
Ôn Tây Lăng nhìn đống ngân phiếu trên bàn, lại nghĩ tới chuyện muội muội đang ở chỗ Âm Cửu, tự mình cho rằng Âm Cửu là một người hoàn toàn có thể tin tưởng.
Bình thường Âm Cửu cũng đối xử rất cung kính với Ôn Nguyễn, vừa nghe lời vừa trung thành, tuyệt đối đáng tin cậy!
Cho nên hắn đã bảo với Vu Duyệt, chờ hắn xử lí xong xuôi hết mọi chuyện rồi sẽ đến đón muội muội, Vu cô nương không cần lo lắng!
Vậy thì vấn đề lập tức xuất hiện rồi! Ân Cửu Dã có phải một người đáng tin cậy hay không?
Tin cậy cái rắm á!!!
Ân Cửu Dã ngồi ở mép giường, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt đỏ ửng lên vì uống rượu của Ôn Nguyễn, thật mềm, giống như một cái bánh bao nhỏ vậy, xúc cảm không khác gì với những gì hắn tưởng tượng, sờ đã đời xong Ân Cửu Dã mới khẽ gọi nàng một tiếng, "Này!"
Cơ thể Ôn Nguyễn vì say rượu nên hơi khó chịu, chau mày phát ra mấy tiếng rên rỉ đầy bất mãn.
"Cô nương?"
Ôn Nguyễn lại hừ thêm một tiếng.
"Ôn Nguyễn?"
Ôn Nguyễn không hề phản ứng lại nữa.
"Nguyễn Nguyễn?"
Đến lúc này thì Ôn Nguyễn mới hơi mở mắt ra nhìn Ân Cửu Dã, đôi mắt mông lung vô cùng hớp hồn người khác.
Trong lòng Ân Cửu Dã vang lên tiếng "lộp bộp", nàng ấy không phải là tỉnh rồi đấy chứ?
"A Cửu?" Ôn Nguyễn mơ mơ màng màng gọi tên Ân Cửu Dã, âm thanh mềm mại, nũng nịu đến lạ thường.
"Ừ!" Ân Cửu Dã hơi nhích người về sau một chút.
"Có phải ngươi cởi quần áo của ta ra hay không?" Ôn Nguyễn đột nhiên trở nên hung dữ.
"Hả?" Ân Cửu Dã sửng sốt, sao nàng ấy lại đột nhiên ăn vạ rồi?
Ôn Nguyễn dùng sức chống người ngồi dậy, nhưng đến lúc ngồi cứ ngả ngả nghiêng nghiêng, dù sao cô cũng đã say hơn bảy phần, chẳng thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa rồi.
Nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng hung dữ, trừng mắt nhìn Ân Cửu Dã, cắn răng hỏi lại một lần nữa, "Có phải ngày hôm đó ngươi cởi đồ của ta ra không?"
Ân Cửu Dã như bừng tỉnh ra đại ngộ, không nhịn được mà cười to.
Cái ngày mà Ôn Nguyễn bị Ôn Nguyễn hạ dược, thứ dược đó đúng là....!dược tốt đấy! Lúc ấy cô xông vào Ngư Tiều quán, tình cờ đụng trúng Ân Cửu Dã, hắn còn rất ghét bỏ mà vứt thẳng cô xuống hồ để cô bình tĩnh lại.
Đợi đến khi Ôn Nguyễn tỉnh lại thì quần áo ở trên người đã được thay rồi.
Bởi vì quần áo khi đó cô mặc có dính máu trên tay của Ân Cửu Dã, cho dù có ngâm nước rồi vẫn không trôi đi.
Chuyện quần áo của cô có phải là do Ân Cửu Dã tự mình thay hay không, đã thành nỗi băn khoăn trong lòng cô từ rất lâu, nhưng mà cô có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ cô lại chạy đến hỏi thẳng Ân Cửu Dã, hỏi hắn có lột quần áo của cô ra hay không?
Nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, nỗi niềm này đã trở thành tâm bệnh ở trong tim nàng, lúc nào cũng ở đấy.
Cho dù đúng thì cô cũng không thể gây sự với Ân Cửu Dã được, là do cô tự ý xông vào Ngư Tiều quán mà, nói đơn giản thì giống như cô tự mình sa vào tay giặc vậy đó, không thể trách Ân Cửu Dã.
Ôn Nguyễn ngày thường thông minh nhanh trí cũng không biết nên giải quyết việc này như thế nào, cứ im lặng giữ việc này, biến nó thành chút oán niệm của cô với hắn, bình thường che giấu vô cùng tốt, nhưng hôm nay say rượu, chút oán giận này lập tức bộc phát.
Cô để hai tay lên vai Ân Cửu Dã, híp mắt nhìn hắn, "Nói, ngươi có giở trò đồi bại gì với ta hay không?"
Ân Cửu Dã nghiêng người về phía nàng, mỉm cười nhìn bộ dáng nàng nổi giận, "Nàng đoán xem."
Ôn Nguyễn: "Ta biết rồi!"
Ân Cửu Dã: "Hửm?"
Ôn Nguyễn nghiêng đầu cười lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu, "Ngươi đoán xem."
Ân Cửu Dã: "..."
Người say rồi còn có thể gian xảo như vậy sao?
Tay của Ôn Nguyễn hơi dùng sức, cố ý đẩy Ân Cửu Dã ngã xuống giường, Ân Cửu Dã không những không phản kháng mà còn thuận thế nằm xuống.
Hai tay Ôn Nguyễn chống lên ngực Ân Cửu Dã, dùng bộ dạng hung dữ không hề có chút đáng sợ nào của mình để uy hiếp người đối diện, "Quả nhiên ngươi dám làm trò đồi bại với ta ư?"
"Cô nương vừa thông minh vừa quý giá, A Cửu không dám giở trò đồi bại với cô nương." Ngoài miệng hắn nói vậy, thế nhưng bản thân lại vô cùng thong dong, đưa hai tay gối sau đầu.
"Biết thì tốt!" Ôn Nguyễn nhướng mày, nhưng cô say quá rồi, hai tay cũng không có bao nhiêu sức, cứ như thế ngã thẳng vào vòng tay của Ân Cửu Dã.
Ở góc độ này, Ân Cửu Dã vừa vặn có thể nhìn thấy Ôn Nguyễn ở khoảng cách rất gần.
Da của nàng không phải là dạng trắng bệch, cũng không phải kiểu căng bóng, mà giống như có một tầng sương mỏng phủ nhẹ lên mặt nàng, non mềm nhẵn mịn, khiến cả người nàng nhìn qua cứ hồng hào đáng yêu, mềm mại như cánh hoa hồng trắng.
Một đoá hoa hồng có gai!
Xinh đẹp!
"Nhìn cái gì mà nhìn, không được nhìn!" Ôn Nguyễn lại nhỏ giọng mắng thêm một câu, thân mình lảo đảo, ngay lúc nàng sắp ngã xuống giường thì được Ân Cửu Dã đưa tay ôm vào lòng.
Ôn Nguyễn trong mơ hồi ngửi thấy mùi đàn hương rất dễ chịu, bàn tay nhỏ nhắn sờ mó lung tung khắp ngực Ân Cửu Dã, sờ tới mức yết hầu của Ân Cửu Dã không ngừng chuyển động, sờ một hồi, rốt cuộc cô cũng sờ được một chiếc quạt làm bằng đàn hương.
Cô rút chiếc quạt ra khỏi áo của Ân Cửu Dã, kéo giãn khoảng cách với Ân Cửu Dã, âm thầm đánh giá khuôn mặt hắn, cắn cắn môi, đôi mắt bình thường luôn bình lặng nay lại lộ ra vài phần bỡn cợt, có một chút bướng bỉnh, có một chút kiêu ngạo.
"A Cửu!"
"Ừ?"
"Ngươi thích ta sao?"
"....."
Ôn Nguyễn đưa một tay nắm lấy cằm của Ân Cửu Dã, tay còn lại cầm cây quạt khẽ lướt qua chiếc mặt nạ trên mặt hắn, giọng nói khi say có thêm chút kiều mị bay bổng, mê hoặc lòng người, "Đừng dễ rung động như thế, người bạn trẻ!"
Ân Cửu Dã đưa tay ra đỡ lấy cần cổ nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng phải đối diện với hắn, trầm giọng hỏi, "Nếu như rung động thì sao?"
"Sẽ......"
Ôn Nguyễn không thể trả lời được câu hỏi của hắn, bởi vì cô không chịu nổi nữa, mềm mại ngã vào lòng ngực của Ân Cửu Dã, ngủ thiếp đi.
Ân Cửu Dã đẩy nhẹ vào vai nàng, "Này, sẽ như thế nào, nàng mau nói đi!"
"Ngủ cái gì mà ngủ, tỉnh dậy, nói cho ta đi rồi hãy ngủ!"
"Ôn Nguyễn!"
Nói được một nửa thì không nói nữa đúng không? Được lắm, ngày mai ta sẽ thêm bài tập cho nàng!
Đến lúc Ôn Nguyễn tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đã ở Xuân Dung khuyết, hình như là Ôn Tây Lăng đưa cô về.
Hên ghê, quần áo chưa bị người khác thay.
Ôn Nguyễn lắc lắc đầu, cô nhớ bản thân hình như đã nói chuyện gì đó với Ân Cửu Dã ấy, nhưng cố thế nào cũng không nhớ lại được.
Kệ đi! Hắn ta nói gì cũng đâu liên quan gì đến mình!
Rốt cuộc, ngày hôm sau cô lại bị Ân Cửu Dã chặn ở trước cửa Sĩ Viện, vẻ mặt hắn cực kỳ uỷ khuất, nói với cô, "Hôm qua cô nương ói hết lên người của ta!"
Ôn Nguyễn: "......"
Cô bước ra khỏi cửa Sĩ Viện, "Vậy đã giặt sạch chưa? Còn mặc được không?"
Ân Cửu Dã kéo nàng đi vào trong Sĩ Viện, "Không mặc được nữa, ta mắc bệnh sạch sẽ nên đã vứt đi rồi!"
Ôn Nguyễn lại đi ra, "Bao nhiêu tiền, ta đền cho ngươi!"
Ân Cửu Dã thở dài, tỏ vẻ thờ thẫn, "Đó là bộ quần áo mà mẫu thân tự tay may từng đường kim mũi chỉ cho ta đấy!"
Ôn Nguyễn: "......"
Ôn Nguyễn nghiêng đầu, nghĩ ngợi một hồi, cô đứng ở bên ngoài cửa Sĩ Viện, nói, "Phụ thân ta bao nhiêu năm qua vẫn không hề tái giá, hai huynh trưởng cũng chưa cưới vợ, trong phủ không có phụ nữ, miễn cưỡng mà nói thì ta cũng có thể xem như đương gia chủ mẫu của Ôn phủ.
Nếu ngươi đã là hạ nhân của ta, vậy gọi ta một tiếng chủ mẫu cũng không sai, như vậy thì ta may đền lại cho ngươi một bộ đồ nhé?"
Ân Cửu Dã: ".....Không cần." Nàng muốn ta gọi nàng một tiếng mẹ sao? Có phải nàng muốn chết hay không?
Nhị Cẩu Tử nằm trong tay của Ôn Nguyễn cười như điên, "Em cảm thấy chị còn muốn hắn ta gọi chị một tiếng ba hơn ấy!"
Ôn Nguyễn đưa tay xoa đầu mèo con, đúng là người hiểu cô chỉ có Nhị Cẩu Tử mà thôi!
Cô cố nhịn cười, "Âm phu tử đã từng nói, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, đệ tử bọn ta đều là người hiếu thảo.
Nhưng chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa của Sĩ Viện, vậy giữa ta và ngươi đã có mối quan hệ khác.
Đúng rồi, ngươi cũng không cần sợ làm tay ta đau, người làm nương là ta đây cũng rất sẵn lòng may quần áo cho ngươi mà!"
Ân Cửu Dã sắp nổi điên rồi, "Ôn Nguyễn, nàng muốn gây thù chuốc oán với ta sao?"
"To gan!" Ôn Nguyễn cố ý trừng mắt nhìn hắn, "Tên huý của đương gia chủ mẫu mà ngươi cũng dám tuỳ ý gọi? Phải gọi mẹ!"
"...." Ân Cửu Dã nghẹn họng trân trối nhìn nàng, không biết tật xấu của Ôn Nguyễn là học ai nữa?
Nhưng đừng hòng hắn để cho nàng có thể dễ dàng chiếm được tiện nghi như vậy, nhanh chân bước ra cửa Sĩ Viện, Ân Cửu Dã chắp tay nhìn nàng nói, "A Cửu đã là người của nàng, thì ngay cả mạng này đều là của nàng, huống chi chỉ là một bộ quần áo."
Ôn Nguyễn nhịn cười, "Vậy nên ta không cần phải đền cho ngươi sao?"
"Cô nương quá lời rồi, tất nhiên là không cần."
"À, nếu đã như vậy thì ngươi đưa ta hồi phủ đi!"
Ôn Nguyễn xoay người, đưa lưng về phía Ân Cửu Dã, vừa ôm chặt để giữ cho Nhị Cẩu Tử không vì cười mà ngã lăn ra đất, vừa cười đến ngọt ngào.
Hai người vừa mới đi được vài bước thì đã bắt gặp hiện trường của một bộ drama không lớn không nhỏ.
Thịnh Nguyệt Cơ, Kỷ Tri Dao, Lữ Trạch Cẩn, Tiêu Trường Thiên, thậm chí cả đại ca Ôn Bắc Xuyên, đều hoá trang lên sân khấu diễn tuồng.