Nói gì thì nói, Âm Cửu vẫn là môn khách của Ôn phủ, hắn cầm tận hai phần tiền lương, chắc hẳn là nên vì Đại ca mà suy nghĩ biện pháp nhỉ?
Thế nhưng Ân Cửu Dã lại đáp, "Trước đây nàng cũng đâu để tâm đến vấn đề này lắm đâu!"
"Đó là quá khứ rồi, bây giờ ta không nghĩ như vậy nữa, phụ nữ là sinh vật thích thay đổi, ngươi không biết sao?"
"Lúc nào nàng cũng thích nói chuyện không dùng lý lẽ vậy sao?"
"Đối với phụ nữ không nên dùng mấy đạo lý thường nhật đâu, nếu tâm trạng tốt thì họ sẽ làm nũng với bạn nè, tỏ ra đáng yêu các kiểu, nhưng nếu tâm trạng của họ không tốt thì bất kì chuyện xấu gì họ cũng có thể làm được hết, thế nên ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Vậy tâm trạng của nàng bây giờ có đang tốt không?"
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngươi muốn thấy ta làm nũng sao?"
"Có chút chút."
"Lớn mật nhỉ, dám phạm thượng cơ đấy, Nhị Cẩu Tử, cào hắn!"
Đáp lại cô đó là sự chạy trốn của Nhị Cẩu Tử.
Muốn cào thì cô tự đi mà cào nhé, xin lỗi chứ tôi thấy trứng của tôi quan trọng hơn.\
Ôn Nguyễn: "......"
Con mèo này cô không cần nữa, đem thiến xong mang tặng người khác đi.
Ân Cửu Dã giống như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười, "Nhị Cẩu Tử? Nàng đặt tên cho một con mèo là "chó con" sao?"
Ôn Nguyễn hơi nhíu mày, "Không phải ta đã từng nói với ngươi rồi sao?"
"Không có!"
"Ta chuẩn bị nuôi thêm một con nữa, đặt tên là Chân gà."
"Nàng buông tha cho con mèo đáng thương đó đi!"
Ôn Nguyễn đứng dậy, phủi phủi vạt áo, cười nói, "Cám ơn, sau khi trò chuyện với ngươi xong thì tâm trạng ta đã tốt hơn rồi."
"Sau này, bất kể lúc nào nàng không vui đều có thể đến tìm ta."
"Được thôi, cám ơn."
"Ta đưa nàng về."
"Không cần đâu, dù sao cũng gần đây mà, ta tự về cũng được, cám ơn!"
"Hai chữ cám ơn này, không cần nói quá nhiều với ta."
".....Đây là lễ phép."
"Không cần quá lễ phép như vậy."
"Được thôi."
Tới lúc rời đi rồi Ôn Nguyễn vẫn không hề phát hiện ra mình đã bị Ân Cửu Dã dắt mũi, đá văng cái vấn đề "Làm sao để đại ca không mơ tưởng tới Thịnh Nguyệt Cơ nữa?" sang một bên.
Sau khi Ôn Nguyễn đi mất, Ân Cửu Dã mới trở về giường, ngồi xuống nhặt từng con cờ mà Ôn Nguyễn nghịch từ nãy đến giờ.
Trong mắt là sự âm u, tĩnh lặng.
"Cửu Dã?" Từ Hoa đến Ngư Tiều quán cả nửa ngày, Ân Cửu Dã vẫn chưa hoàn hồn nhận ra.
Sau khi Ân Cửu Dã đem con cờ cuối cùng bỏ vào hộp, hắn mới ngẩng đầu nhìn Từ Hoa, "Từ lúc Ôn Nguyễn bị chặn lại ở trước cửa Sĩ Viện đến khi Ôn Bắc Xuyên tới còn chưa được nửa canh giờ, hơn nữa hắn là từ Hồng Lư Tự đến đó, nếu như ngồi kiệu cũng phải hơn một nén hương."
Từ Hoa ngồi xuống bên cạnh hắn, "Sao, ý của ngươi là gì?"
"Có phải tốc độ thu tin tức của hắn quá nhanh không?"
"Ôn cô nương là muội muội của hắn, hắn sắp xếp người âm thầm bảo vệ em gái của hắn thì có gì bất thường được kia chứ?"
"Vậy mới càng bất thường đấy, có người âm thầm bảo vệ Ôn Nguyễn, vậy mà ta lại không phát hiện ra sao?"
"Khoan đã, ngươi nói chuyện càng lúc càng rối đó, nói thẳng ra luôn được không?"
Ân Cửu Dã mỉm cười, ngả người lên giường, đưa tay chống đầu, "Xem ra vị Ôn gia Đại công tử này còn lợi hại hơn so với những gì ta nghĩ đấy."
Lông mày Từ Hoa hơi nhíu lại, "Chúng ta lật lại vấn đề nào, một người lợi hại như vậy, đương nhiên là có thể đoán được nếu hôm nay hắn xuất hiện nhanh như vậy sẽ khiến người khác chú ý tới, nhưng hắn vẫn tới, vậy có thể chứng minh được Ôn Nguyễn rất quan trọng với hắn."
"Ừ, tình thân của hắn dành cho Ôn Nguyễn quả thật không có gì để bàn cãi nữa." Ân Cửu Dã nói tiếp, "Nhưng rốt cuộc hắn ta còn giấu diếm điều gì nữa? Ta ở bên cạnh Ôn Bắc Xuyên lâu như vậy rồi cũng có được chút tin tức gì."
"Ngươi đừng làm gì hết là ta đã cám ơn lắm rồi." Từ Hoa đau hết cả đầu.
"Nếu không làm gì hết thì ta hồi kinh để làm gì? Ta chính là muốn quậy cho long trời lở đất, đem những người đã hại ta giết sạch đấy!"
"Ây da, tổ tông của tôi ơi!"
"Tìm giúp ta vài người đến canh chừng Thịnh Nguyệt Cơ, người phụ nữ này chắc hẳn sẽ không dễ dàng an phận như thế, phỏng chừng nàng ta nhất định sẽ làm gì đó với Ôn Nguyễn."
"Không phải còn có Ôn Bắc Xuyên hay sao? Liên quan gì đến ngươi...!Được, được rồi, ta đi liền đây, đảm bảo sẽ canh chừng nàng ta kỹ lưỡng." Từ Hoa bị ánh mắt âm lãnh của Ân Cửu Dã làm cho rợn hết cả da gà, nhanh chóng ngậm miệng, hấp tấp rời đi, còn ở đây thêm một giây nào nữa chắc hắn sẽ bị Ân Cửu Dã xé ra thành trăm mảnh mất.
Đì-ram-ma ở trước cổng Sĩ Viện cũng đã truyền đến một chỗ.
Đó chính là hoàng cung, nơi khiến người ta không lạnh mà run.
Hoàng Hậu nương nương ưu nhã dựa vào trường kỷ, trên đầu cài chiếc trâm phượng được làm bằng vàng điểm thêm phỉ thuý vô cùng tinh xảo, từng chuỗi hạt theo tiếng cười của nàng mà đung đưa, vang lên những âm thanh thanh tuý.
"Con bé thật sự nói như vậy sao?" Hoàng hậu hơi ngẩng người nhìn về phía người bên cạnh, không nhịn được cười hỏi lại.
"Vâng thưa nương nương, Ôn cô nương rất biết cách nói chuyện, không hề tỏ ra sợ sệt ai cả, thậm chí còn làm cho Kỷ tướng quân không xuống đài được." Nữ quan đỡ Hoàng hậu ngồi dậy, sau đó dâng lên cho nàng một chiếc cốc ngọc, bên trong chứa toàn là mật ong.
Hoàng Hậu nhấp một ngụm mật ong, như đang suy tư điều gì đó, sau lại nói, "Bổn cung nhớ rõ trước khi con bé vụng về lắm kia mà, y hệt một con lợn."
Nữ quan không đáp lời, cũng không dám đáp lời, đó là cháu gái của Hoàng Hậu a.
"Tên tuổi của Thịnh Nguyệt Cơ vang dội khắp kinh hoa suốt ngần ấy năm, hiện tại nàng ta trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo, nhất định sẽ không nuốt trôi được cục tức này đâu, cứ chờ xem, hẳn là còn rất nhiều trò hay để xem."
"Nương nương, có cần phải phái người đi theo Ôn cô nương không?"
"Ngươi lo cái gì chứ? Chuyện này cứ để người khác lo." Hoàng Hậu vịn vào cánh tay của nữ quan đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa điện, ý cười nhàn nhạt nói, "Tĩnh Viền Hẫu vẫn còn đang ở trong miếu cầu phúc cho muội muội của ta sao?"
"Vâng thưa nương nương, đã được ít lâu rồi ạ."
"Ừ, cứ để cho hắn cầu đi, để bổn cung xem xem hắn có thể cầu cho một người chết sống lại hay không?"
Nữ quan không dám nói thêm, Tĩnh Viễn Hầu cũng là tai to mặt lớn đó, lại còn là em vợ của nương nương nữa.
"Nếu như Kỷ Tri Dao thật sự động lòng với Ôn Nguyễn, vậy thì trong kinh không yên ổn nữa rồi."
"Nương nương...."
"Ừ."
......
Bởi vì sau khi đại hội Hoa Nhạc xảy ra Ôn Tây Lăng đã kiếm được không ít tiền lời, nên bây giờ hắn lúc nào cũng đau đầu nghĩ cách làm sao để tiền sinh tiền, bận đến mức chân không chạm đất, đã một thời gian rồi chưa về Ôn phủ.
Hôm nay sau khi tan học, Ôn Nguyễn quyết định đến thăm hắn, ấy vậy mà lại bị hạ nhân ngăn lại ngoài cửa, vẻ mặt tên hạ nhân cứ như muốn che giấu điều gì đó, "Cô nương, nhị công tử bây giờ không tiện gặp người."
Ôn Nguyễn cho rằng Ôn Tây Lăng chắc là đang xử lý chuyện cơ mật gì đó, thế nên không hỏi nhiều, chỉ đưa hộp đồ ăn trong tay qua cho tên hạ nhân đó.
Vừa lúc định rời đi thì đột nhiên nghe được từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cô lập tức xoay người, nhìn chằm chằm người hạ nhân, "Nhị ca bị gì thế?"
"Nhị công tử không sao đâu, cô nương không cần lo lắng!" Đối phương duỗi tay ra chắn trước người Ôn Nguyễn, không muốn cho cô vào.
Ôn Nguyễn nhìn hắn, lạnh giọng nói, "Tránh ra."
"Cô nương......"
"Tránh ra!"
Ôn Nguyễn đẩy tên hạ nhân sang một bên, mở cửa phòng đi vào, nhìn Ôn Tây Lăng đầu bù tóc rối, quần áo rơi rớt khắp phòng, nước mắt nước mũi chảy bê bết.
Hơn nữa, hiện tại bây giờ chỉ mới vào đầu hạ, thế mà trong phòng hắn lại đặt hai khối băng lớn.
Ôn Nguyễn lập tức hiểu rõ nhị ca của cô đang làm gì.
Hắn đang "chơi thuốc".
Hắn sử dụng hàn thạch tán!
Ôn Nguyễn xoay phắt người lại, căm giận nhìn tên hạ nhân kia, "Đã bao lâu rồi?"
"Bẩm cô nương!" Tên đó sợ đến mức quỳ xuống, "Chưa, chưa tới mười ngày?"
"Ngày nào cũng dùng?"
"Nhị công tử rất thống khổ, tiểu nhân, tiểu nhân không dám lấy tính mạng của Nhị công tử ra đùa giỡn, tiểu nhân...!Tiểu nhân biết sai, mong cô nương khai ân, cô nương khai ân!!"
Ôn Nguyễn tức đến đầu óc muốn nổ tung, cố gắng đè nén lại lửa giận trong mình, giọng nói lạnh như băng, "Đưa nhị ca về phủ, không được để bất kì ai biết đến việc này!"
"Vâng thưa cô nương!"
......
Ôn Tây Lăng từ trong cơn mê tỉnh lại, nhìn thấy Ôn Nguyễn đang ngồi bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, "Muội muội..."
"Ta chỉ hỏi một lần, hàn thạch tán, là do Nhị ca tự mình muốn dùng, hay là do người khác hại?" Ôn Nguyễn nhìn hắn, ngữ khí mềm mỏng.
Nhưng Ôn Tây Lăng lại cảm nhận được một luồng hơi lạnh lan đến.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyễn, chỉ biết cúi đầu nói, "Sau khi xong chuyện ở Hoa Nhạc, tiền thưởng rất nhanh đã được đưa đến, ta muốn cầm số tiền đó đi làm việc khác, kiếm chút lời, thức trắng mấy đêm liền, trong người cảm thấy rất mệt mỏi, thế nên đã cho người ra ngoài mua cho ta một bát hoành thánh."
"Không ngờ được rằng trong hoành thánh, lại có thứ đó."
"Thế nên nhị ca đã vô tình bị dùng phải, đúng không?" Đôi tay đang xoa mèo của Ôn Nguyễn có chút khẩn trương.
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn đang cho người tìm tên đó, nhưng ta không tìm được, ta cũng không dám nói với đại ca, muội biết đó, bình thường huynh ấy kỵ nhất là ta dính đến mấy thứ thế này." Trong lòng Ôn Tây Lăng áy náy không thôi, thầm nắm lấy tay Ôn Nguyễn, "Muội muội, ta không hề cố ý, muội đừng nóng giận được không?"
"Ta không giận nhị ca, nhưng thứ này, nhất định phải bỏ."
"Ta đã thử rồi, nhưng ta...!Ta nhịn không được!"
"Nhịn không được cũng phải nhịn, bắt đầu từ hôm nay, nhị ca không cần đi đâu nữa cả, nếu như huynh muốn làm gì, muốn đi đâu, muội cũng sẽ đi cùng huynh."
"Muội muội...."
"Cứ như vậy đi."
Ôn Nguyễn ôm Nhị Cẩu Tử rời đi, sau đó gọi hai tên hạ nhân đến canh ở cửa, không để cho Ôn Tây Lăng ra ngoài nửa bước.
Ôn Bắc Xuyên sau khi biết được việc này cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, tuy rằng Ôn Tây Lăng nhìn thì có vẻ lưu manh, nhưng hắn rất biết chừng mực, nếu như không phải có người làm hại, nhất định sẽ không động đến mấy thứ chết người này.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Tây Lăng, thấy bộ dạng suy sụp không còn chút tinh thần nào cả của hắn, trong lòng Ôn Bắc Xuyên tự trách không thôi, "Là do đại ca không chăm sóc tốt cho đệ, Tây Lăng, là lỗi của đại ca."
"Chuyện này sao có thể trách đại ca được, là do chính ta không cẩn thận." Cả người Ôn Tây Lăng dựa vào giường, sau khi nói xong câu này, lại khẽ đưa mắt nhìn về phía Ôn Nguyễn ở ngoài cửa.
Làm một người anh mà lại làm ra chuyện xấu như vậy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn.
Việc cai nghiện của Ôn Tây Lăng hoàn toàn do Ôn Nguyễn một tay lo liệu, thậm chí cô còn vì việc này mà xin nghỉ bệnh ở Sĩ Viện, khi nào Ôn Tây Lăng cai được thì khi đó cô sẽ đi học.
Liên tục mấy ngày tiếp theo đều có thể nghe tiếng kêu thống khổ của Ôn Tây Lăng vang ra trong phòng của hắn.
Ôn Nguyễn cũng xách theo một cái ghế đến trước cửa phòng Ôn Tây Lăng ngồi, vừa chống cằm vừa chơi với Nhị Cẩu Tử.
Ôn Bắc Xuyên cũng ghé qua không ít lần, hắn nghe tiếng kêu rên thảm thiết của Ôn Tây Lăng ở bên trong, lòng như lửa đốt, "Muội muội, ta muốn vào xem."
"Không có gì hay để mà xem cả, nếu đại ca còn có việc trong triều thì cứ đi trước đi, việc ở đây cứ giao hết cho ta." Ôn Nguyễn cúi đầu đáp.
"Muội muội." Ôn Bắc Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Việc này không liên quan đến muội, muội không cần phải tự trách bản thân."
Ôn Nguyễn vẫn cúi đầu không đáp, nhưng nước mắt của cô rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay của Ôn Bắc Xuyên.
Lòng Ôn Bắc Xuyên bị giọt nước mắt của cô làm cho thắt lại, nắm chặt lấy tay cô hơn, "Muội muội..."
"Ta không sao, đại ca yên tâm."
Ôn Bắc Xuyên đưa tay bao lấy khuôn mặt của Ôn Nguyễn, để cô nhìn hắn, "Muội hãy tin tưởng ta, đại ca nhất định sẽ cho muội một câu trả lời thoả đáng của toàn bộ việc này."
" Nếu như việc này là do Thịnh Nguyệt Cơ làm thì sao?" Ôn Nguyễn quật cường nhìn Ôn Bắc Xuyên.
"Nếu thật sự là nàng ta, vậy thì ta cũng sẽ không bỏ qua, Ôn Bắc Xuyên ta tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào làm hại đến muội và nhị đệ."
"Được, nếu đại ca đã nói vậy thì ta yên tâm rồi."
Ôn Nguyễn nhìn Ôn Bắc Xuyên khẽ cười, sau đó lại cúi đầu vuốt ve Nhị Cẩu Tử.
Chắc hẳn không ai có thể ngờ được, Ôn Nguyễn thường ngày nhìn hoà nhã dịu dàng nhất Ôn phủ thế nhưng đến khi hạ quyết tâm có bao nhiêu tàn nhẫn, cho dù Ôn Tây Lăng có kêu gào thống khổ cỡ nào, thậm chí còn buông lời mắng mỏ nhưng cô vẫn không hề bị lay động.
Cô biết muốn cai được thứ này khó cỡ nào, cũng biết bây giờ nhị ca nhất định đang đau đớn như bị hàng trăm hàng vạn con kiến cắn.
Thế nên hắn mới có thể nói những lời khó nghe như vậy, không sao cả, cô hiểu được.
Nhưng hắn có đau đớn đến cỡ nào, cô vẫn sẽ lấy dây trói hắn lại, đến khi hắn cai nghiện được mới thôi.
Cô có thể đoán được việc này là do ai làm, Ôn Tây Lăng làm ăn buôn bán, đương nhiên cũng hiểu việc có hoà khí mới sinh được tiền tài, thế nên bình thường hắn cố ý không đắc tội ai, chỉ từng đối đầu trực tiếp với hai người, đó là Kỷ Tri Dao và Giả Trăn.
Dù cô không thích Kỷ Tri Dao đi nữa, nhưng cô biết, loại chuyện bỉ ổi này chỉ có Giả Trăn mới làm.