Giả Trăn điên cuồng đẩy xe lăn đi khắp nơi tìm Thiên Khuynh Nguyệt, miệng không ngừng gọi tên nàng, nhưng giữa Giả phủ tiêu điều hoang vắng nay đã không còn âm thanh thâm tình động lại đáp lại hắn một tiếng "Giả tiên sinh" nữa rồi.
Sau đó hắn rời phủ đi tìm Thiên Khuynh Nguyệt, đầu bù tóc rồi, trông cứ như kẻ điên, người đi đường thấy hắn từ tránh như tránh tà.
Hắn lăn xe ở trên phố vô tình gặp được Thịnh Nguyệt Cơ, Giả Trăn vừa thấy khuôn mặt quen thuộc, lập tức vui mừng gọi một tiếng, "Khuynh Nguyệt."
Một tiếng "Khuynh Nguyệt" này của hắn khiến cho mặt mày của Thịnh Nguyệt Cơ tím ngắt.
"Giả Trăn, ta là Nguyệt Cơ!"
"Khuynh Nguyệt, nàng đừng đùa nữa, ta biết nàng sẽ không rời khỏi ta mà."
"Giả Trăn!"
Giả Trăn mò mẫn lấy chiếc bàn tính bằng ngọc ở y phục ra, đặt vào lòng bàn tay của Thịnh Nguyệt Cơ, thần trí mơ hồ, không ngừng lẩm bẩm, "Khuynh Nguyệt, nàng xem, đây là thứ mà ta thích nhất, ta tặng nó cho nàng được không? Nếu như nàng không thích, vậy thì ta sẽ lập tức ném nó đi.
Nàng đừng giận ta, trước kia đều là do ta không đúng, đều là lỗi của ta."
Cơn phẫn nộ của Thịnh Nguyệt Cơ đạt đến cực độ.
Cho dù là bất kì tên đàn ông nào đi nữa thì từ trước đến giờ cũng chỉ có chuyện nàng ta vứt bỏ họ trước chứ chưa từng có ai chủ động rời khỏi nàng ta cả, càng chưa từng có ai dám đứng trước mặt nàng gọi tên một người phụ nữ khác thâm tình dịu dàng như vậy.
Còn đáng giận hơn chính là, người phụ nữ này, đã từng là thế thân của nàng.
Thịnh Nguyệt Cơ vẫn luôn biết về sự tồn tại của Thiên Khuynh Nguyệt nhưng nàng ta chưa từng để vào trong lòng, giống như cách nàng ta xem nhẹ sự tồn tại của Ôn Nguyễn vậy.
Thịnh Nguyệt Cơ tự tin về chính mình, nhìn mấy cô nương như Ôn Nguyễn hay Thiên Khuynh Nguyệt thì cũng chỉ cảm thấy đáng thương mà thôi, chứ nàng không hề có cảm nghĩ gì khác.
Thật ra cũng không phải là do nàng ta cố ý làm vậy, nhưng sau tất cả những vinh hoa phú quý mà nàng ta đạt được, Thịnh Nguyệt Cơ cảm thấy, nàng chẳng cần phải nhắc đến những cô nương vô dụng này để làm gì cả.
Chỉ là không đoán trước được rằng, Giả Trăn trước giờ vẫn luôn mê đắm nàng ta, ấy vậy mà cũng thay lòng đổi dạ?
Thịnh Nguyệt Cơ nắm lấy cằm của Giả Trăn, ép hắn phải nhìn thẳng vào mặt mình, "Ngươi nhìn cho rõ xem, ta là ai?"
"Khuynh Nguyệt..." Giả Trăn vẫn chưa thoát ra khỏi cơn u mê.
Thịnh Nguyệt Cơ nghiến chặt răng.
Ở trong một chiếc xe ngựa cách đó không xa, Thiên Khuynh Nguyệt sau khi thấy hết mọi chuyện ở đằng kia thì lẳng lặng cúi đầu rơi lệ.
Ôn Nguyễn đưa cho nàng ấy một chiếc khăn tay, giúp nàng lau nước mắt, "Sảng khoái không?"
"Sảng khoái!" Giọng nói của Thiên Khuynh Nguyệt vẫn chưa tan hết đi sự căm phẫn.
Ôn Nguyễn nhìn Thiên Khuynh Nguyệt, "Muốn càng vui hơn không?"
Thiên Khuynh Nguyệt không hiểu ý cô là gì, "Ý của Ôn cô nương là?"
Ôn Nguyễn vén tấm màn, mở cửa sổ xe ngựa ra, mỉm cười chào hỏi với Thịnh Nguyệt Cơ, "Chà, Thịnh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Ôn Nguyễn?" Thịnh Nguyệt Cơ thấy cô đột nhiên xuất hiện ở đây thì cảm thấy vô cùng đáng nghi, sau đó lại bắt gặp một dáng người quen thuộc đang ngồi trong xe ngựa, nghi ngờ lại càng lớn hơn nữa, "Thiên Khuynh Nguyệt?"
Ôn Nguyễn lắc đầu, "Ứ ừ, Thịnh cô nương nhầm người rồi, đây là Lạc Lạc."
Trong nháy mắt, Thịnh Nguyệt Cơ đột nhiên thông suốt hết mọi chuyện, giương mắt nhìn cô, hỏi, "Tất cả đều là do ngươi bày ra sao?"
"Chuyện này sao lại là do ta bày trò được? Giả tiên sinh chỉ yêu Lạc Lạc là do hắn, chứ nếu như mà tình yêu mà cũng có thể bày trò để có được, vậy thì còn gì gọi là tình yêu nữa? Hơn nữa, mấy chuyện lừa gạt tình cảm người ta thế này ta còn phải học Thịnh cô nương đấy!" Ôn Nguyễn cố ý nói khéo, nhắc đến chuyện Ôn Bắc Xuyên là bị nàng ta tính kế mới mê muội nàng ta.
Thịnh Nguyệt Cơ từ từ đi đến, nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyễn, "Ôn cô nương, không phải ngươi thật sự cho rằng chỉ với chút tài mọn này là ngươi đã có thể thắng ta rồi đấy chứ?"
Ôn Nguyễn cười như không cười, nhích mình về sau một chút, để Thiên Khuynh Nguyệt đến đây ngồi.
Hôm nay nàng ấy không hoá trang thành bộ dạng giống như Thịnh Nguyệt Cơ, nàng ấy chỉ dịu dàng nhìn về phía Giả Trăn một cái.
Ngay lập tức, Giả Trăn như bị thứ gì đó kích thích, hô lớn, "Khuynh Nguyệt, Khuynh Nguyệt."
Lạc Lạc thu lại vẻ dịu dàng trong ánh mắt của mình lại, để lộ ra vẻ chán ghét và thù hận, lạnh lùng nhìn người đàn ông khiến nàng phải sống khổ sở.
"Ta gọi là Lạc Lạc, Tần Lạc Lạc, mười tám tuổi, là người Cẩm Châu, phụ thân là Tần Đại Viễn, mẫu thân là Trịnh thị, tên của ta không phải là Thiên Khuynh Nguyệt." Lạc Lạc lạnh giọng nói.
Ôn Nguyễn nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng ấy, mỉm cười nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, "Nhìn tình hình bây giờ, xem ra là Thịnh cô nương bị đá rồi sao? Không sao đâu, ngoại trừ Giả tiên sinh ra, chẳng phải ngươi còn rất nhiều đàn ông sao? Ngươi nhất định sẽ không giận đâu, đúng chứ?"
Thịnh Nguyệt Cơ có cảm giác sắp nghẹn chết rồi, bị tức đến nghẹn, nàng ta hất cằm, như là một con công xoè đuôi thị uy, dùng ngữ khí đầy ngạo mạn tuyên chiến, "Ôn cô nương, xem ra giữa chúng ta, nhất định sẽ có một màn biểu diễn đáng xem đấy."
"Ta cũng cảm thấy vậy, dù sao thì tương lai còn dài mà.
À đúng rồi, Thịnh cô nương, ngươi có muốn đổi tên không, đổi thành Phương Trường(*) không?" Ôn Nguyễn mím môi cười nhìn nàng ta.
(*): Chữ Phương Trường này là nghĩa còn dài trong tương lai còn dài (来日方长) đó mọi người, kiểu như tác giả muốn trêu chọc chị Cơ này là chị Cơ Tương Lai, chị Cơ Hứa Hẹn á mọi người.
Ân Cửu Dã cười "phụt" một tiếng, vô cùng phối hợp, nói với Thịnh Nguyệt Cơ, "Phương Trường cô nương, cô nương nhà ta có việc phải đi rồi, phiền ngài tránh đường."
Ôn Nguyễn thong thả buông tấm màn xuống, Giả Trăn nhìn khuôn mặt Thiên Khuynh Nguyệt dần biến mất sau tấm màn che, điên cuồng đẩy xe lăn đuổi theo, trong miệng không ngừng hô lớn, "Khuynh Nguyệt, Khuynh Nguyệt! Nàng đừng đi, Khuynh Nguyệt, nàng đừng đi!"
Thậm chí, hắn vội tới mức ngã khỏi xe lăn, bò trên mặt đất, cố gắng với tay về phía Thiên Khuynh Nguyệt.
Nhưng Lạc Lạc sẽ không bao giờ quay trở lại dìu hắn dậy một lần nào nữa.
Thịnh Nguyệt Cơ nhìn Giả Trăn y hết một con chó nằm bò trên đất muốn đuổi theo Thiên Khuynh Nguyệt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác không tên, nàng cho rằng bản thân luôn khống chế Giả Trăn ở trong tay, thế mà Giả Trăn lại dám làm phản sao?
Nàng ta bị người khác vứt bỏ? Nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả!
Xe ngựa càng lúc càng xa, Nhị Cẩu Tử trở mình, thân hình múp mít lăn vào trong lòng ngực của Ôn Nguyễn, nói, "Nguyễn Nguyễn, có phải lúc trước cô đã từng học qua một khoá PUA(**) hay không?"
(**): PUA - Pick up artist- những nghệ sĩ tán tỉnh, những người là bậc thầy, lợi dụng chiêu trò trong việc tiếp cận và đưa người khác giới "vào tròng".
Ôn Nguyễn thì lại nghĩ khác, cô chỉ đơn giản là biết Giả Trăn muốn cái gì, thích cái gì, với cả là, cô thích mấy kịch bản thế thân thôi.
Giả Trăn muốn một Thịnh Nguyệt Cơ thâm tình, muốn Thịnh Nguyệt Cơ cả đời chỉ yêu một mình hắn, chỉ dành sự dịu dàng của nàng cho hắn, chứ không phải ở bên ngoài trăm hoa ngàn nguyệt.
Cô chỉ cần để cho Thiên Khuynh Nguyệt thoả mãn hết thảy mộng tưởng của hắn, hơn nữa còn vào lúc hắn yếu đuối nhất, vậy thì chả cần tốn quá nhiều công sức đã có thể khiến hắn lọt hố.
Đương nhiên, cô cũng có giở trò một chút!
Cách làm trên phải làm trong một thời gian dài mới có thể thành công được, nhưng Ôn Nguyễn không kiên nhẫn đợi đến lúc đó, cô trực tiếp bỏ thuốc hắn, khiến Giả Trăn tinh thần bất ổn, chỉ cần Thiên Khuynh Nguyệt giả vờ chung tình với hắn trong một khoảng thời gian ngắn là đã có thể dễ dàng nắm được trái tim của hắn.
Nhưng điểm quan trọng nhất chính là, trong khoảng thời gian này, nhất định không thể để Thịnh Nguyệt Cơ xuất hiện trước mặt Giả Trăn, miễn cho nàng ta phát hiện chuyện này sau đó lật tẩy Thiên Khuynh Nguyệt, kế hoạch cũng đổ sông đổ biển.
Thế nên, mấy ngày nay Ôn Nguyễn lúc nào cũng nói khích Lữ Trạch Cẩn, để hắn ở lì trong Thính Bạch lâu mấy ngày liền, chứng minh cho Thịnh Nguyệt Cơ biết hắn là độc nhất, không thể thay thế.
Kết quả thì hơi thiệt thòi cho Lữ Trạch Cẩn nhiều chút, hắn bị Thịnh Nguyệt Cơ ghét bỏ ra mặt, nhưng không sao, chuyện này để tính sau cũng được.
Trong mấy cốt truyện thế thân, đều chỉ cần ngay lúc tên đàn ông tồi tệ đó yếu đuối nhất, thế thân luôn sẵn lòng ở bên cạnh, không xa rời hắn, nhất định sẽ có thể cảm hoá được trái tim lạnh giá kia, có được tình cảm của hắn.
Cốt truyện này còn gây kích thích người đọc ở chỗ, đến khi nam chính yêu em gái thế thân đó rồi, thì con đường lãng tử quay đầu, nam chính truy thê vô cùng nghiệt ngã, mấy phân cảnh nam chính tỏ ra ghét bỏ bạch nguyệt quang trong lòng cũng khiến người ta sảng khoái vô cùng.
Nhưng mà cốt truyện kích thích này sẽ không diễn ra ở đây, bởi vì, Thiên Khuynh Nguyệt, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về bên Giả Trăn nữa.
Trong xe ngựa, Ôn Nguyễn đưa khế ước bán thân của Lạc Lạc cho nàng ấy, ừm, cái này là cô sai A Cửu trộm về, thôi không cần quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này đâu.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Lạc run rẩy nhận lấy từ tay cô, đột nhiên nàng ấy dùng sức, xé tan tành tờ khế ước trong tay, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn ra.
Tay áo của nàng ấy cũng theo động tác của nàng mà trượt xuống, lộ ra những vết thương chằng chịt, có mới có cũ, giống như bụi gai lớn lên ở trên da thịt nàng, cô không thể tưởng tượng được những năm qua nàng ấy đã phải chịu Giả Trăn tra tấn những trò ác độc như thế nào.
Ôn Nguyễn vỗ vai an ủi nàng ấy, mọi chuyện đã qua rồi.
"Cám ơn ngươi, Ôn cô nương." Lạc Lạc vẫn còn đang nức nở.
"Không cần phải khách sáo, ngươi cũng giúp ta mà, không cần phải cám ơn đâu."
"Không đâu, ta muốn cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cứu ta ra từ vực thẳm của cuộc sống."
Ôn Nguyễn bật cười, hỏi nàng, "Đã nghĩ đến sau này sẽ làm gì chưa?"
Lạc Lạc nhìn Ôn Nguyễn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Sau này?
Trước kia, nàng chưa từng nghĩ đến sau này bản thân sẽ như thế nào cả.
Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn bị Giả Trăn giam cầm, chỉ cần nàng dám bỏ trốn, Giả Trăn sẽ ngay lập tức báo quan bắt nàng về, sau khi bắt được thì sẽ dùng trăm ngàn phương thức tàn ác để tra tấn nàng khiến nàng chết tâm từng chút một.
Đến sau này, nàng cũng chỉ biết nhận lệnh làm việc, không hề có suy nghĩ phản kháng, cho rằng cái thân tàn này rồi cũng sẽ đến lúc phải chết mà thôi.
Đột nhiên bây giờ nàng lại thoát được chốn ngục tù tăm tối đó, khiến nàng cũng không biết tiếp theo phải làm gì, trong đầu là một mảnh mờ mịt trống rỗng.
Lạc Lạc cúi đầu cười khổ, nói, "Không có ý định gì cả, ta cũng không biết bản thân hiện tại nên làm gì, nên đi đâu nữa."
Ôn Nguyễn hỏi, "Ngươi không còn người thân nào ở quê sao?"
"Ta là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm vì bệnh tật, chứ nếu không vì thế, sao ta lại phải rơi vào cảnh bán mình làm nô chứ?"
"Vậy sao." Ôn Nguyễn vuốt lông mèo con, nghĩ ngợi một hồi lâu.
Lạc Lạc cũng coi như là ân nhân đã giúp cô đi, bây giờ cô tiện tay giúp lại nàng ấy một chút cũng được mà nhỉ?
Ôn Nguyễn nhìn nàng, nói, "Nhị ca của ta là thương nhân, không biết ngươi có hứng thú với việc này không?"
"Ta, ta chỉ là một cô gái..."
"Con gái thì đã sao chứ? Ta thấy kĩ thuật hoá trang của ngươi quả thật không tồi, nếu đã vậy thì thử mở một cửa hàng bán mỹ phẩm cũng được đấy.
Tuy là trong kinh có rất nhiều cửa tiệm bán son phấn như thế này, nhưng ngươi có thể dạy cho người khác hoá trang cũng được đấy, với tài nghệ của ngươi, nhất định sẽ thành công."
"Ta có thể làm được sao?" Lạc Lạc không có niềm tin vào chính mình.
"Không thử thì làm sao biết được?" Ôn Nguyễn nhìn một cửa hàng trống không cách đó không xa, hình như nơi đó trước đó là một tiệm vải thì phải, còn là sản nghiệp dưới tay Giả Trăn, hiện tại đã thuộc về Ôn Tây Lăng rồi, thế nên nơi này cũng bị bỏ trống.
Cô chỉ vào cửa hàng đó, nói, "Vậy thì chọn chỗ này đi, chúng ta mở cửa tiệm ở đâu, sau này nhất định ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi."
Trong lòng Lạc Lạc vô cùng cảm động, "Ôn cô nương, không biết ta nên báo đáp ơn này của ngươi như thế nào đây?"
Ôn Nguyễn cười, "Không cần đâu, ta sẽ cho ngươi mượn chút tiền làm vốn, có điều, ta sẽ lấy lãi đấy.
Hơn nữa ta cũng sẽ lấy tiền thuê cửa tiệm, mặt tiền của cửa hàng này không tốt lắm, ngươi cố chịu một chút nhé!"
Cô tin rằng nhất định Lạc Lạc có thể làm được, cũng tin rằng tương lai của nàng ấy sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, bởi vì, một cô gái thông minh kiên cường như vậy, sao có thể bị cuộc đời đánh ngã được kia chứ?
Chỉ có điều, Ôn Nguyễn tuyệt nhiên sẽ không ngờ được, vì một chút lòng tốt của mình ngày hôm nay, đã mang tới vô vàn phúc báo sau này cho cô.
Nhị Cẩu Tử nằm trên tay Ôn Nguyễn, dụi dụi cái đầu nhỏ mềm mại của nó vào mặt cô, meo meo nói, "Nguyễn Nguyễn, cô đúng là rất xấu, nhưng mà cô cũng tốt bụng nữa."
Ôn Nguyễn cúi đầu không nói gì chỉ đưa tay nựng cằm Nhị Cẩu Tử, cho dù em có nói lời ngon tiếng ngọt với chị thì chị cũng không đi công lược An Lăng Quân đâu nhé, cùng lắm thì chỉ mua cho em thêm vài con cá thôi.
Nhớ đến rất lâu trước kia, lúc Ôn Nguyễn cứu Vu Duyệt, Nhị Cẩu Tử đã từng hỏi cô một câu, trong cuốn tiểu thuyết này có nhiều người không may như vậy, Nguyễn Nguyễn đều sẽ cứu hết sao?
Lúc ấy Ôn Nguyễn rằng, để xem xem.
Khi đó cô cảm thấy nếu như bản thân cứ một hai phải cứu cho bằng được Lạc Lạc, vậy thì sau này cô không thể nào trốn khỏi vòng xoáy giữa Thịnh Nguyệt Cơ và đám Long Châu của nàng ta rồi.
Cô không thích như thế, cô chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng bình thường thôi, mỗi ngày nhớ đến mấy cảnh điên cuồng của bọn họ là đã vui lắm rồi.
Nếu như không phải do kết cục của Vu Duyệt quá thảm thì cô cũng sẽ không tuỳ tiện đến cứu đâu.
Nhưng hiện tại Ôn Nguyễn lại cho rằng, cứu, cứu chứ, tại sao lại không cứu chứ? Dù là ai đi nữa thì cô cũng sẽ xả thân cứu lấy cuộc đời của bọn họ, chút phiền phức này có gì đâu mà ngại.
Cô không chỉ muốn cứu mấy em gái nữ phụ mà cô còn muốn giúp mấy tên Long Châu này rửa mắt, nhìn cho rõ Thịnh Nguyệt Cơ là người như thế nào nữa kìa!
Từ sau chuyện Giả Trăn bỏ thuốc nhị ca, Ôn Nguyễn đã nhận ra một chuyện, cho dù cô không đi tìm người khác đi gây chuyện, thì nhất định cũng sẽ có chuyện đến tìm cô.
Nếu như mọi chuyện đã như thế rồi, vậy được thôi, cô phá cho tan tành luôn.