Ở phương diện làm ăn, Ôn Tây Lăng là một người theo chủ nghĩa hành động điển hình, chỉ cần nghĩ ra bất kỳ ý tưởng nào hắn nhất định sẽ bắt tay vào làm ngay tức khắc.
Chính vì thế, concert của Idol Từ Hoa, mang theo khí thế ngút trời chính thức bắt đầu.
Chọn địa điểm, tìm nhạc sư, viết tân khúc, lại còn phải truyền bá khắp nơi, trăm công nghìn việc ùn ùn kéo đến.
Từ Hoa thân làm nhân vật chính của buổi biểu diễn này lại ngày ngày ngửa mặt than khổ với trời, hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thật vất vả.
Nhưng Từ Hoa cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng điều đó, ở bên ngoài hắn vẫn luôn tỏ vẻ biết ơn với Ôn Tây Lăng, xem nhị ca như thể phụ mẫu tái thế của hắn.
Trời tối, Từ Hoa vội vàng đến tìm Ân Cửu Dã, chân thành cầu xin hắn, "Cửu Dã, không không, Cửu gia, người nhanh nhanh hồi cung đi, ta quỳ xuống van xin người! Ta chịu không nổi nữa, ta không muốn thật sự trở thành một ca kỹ bán nghệ đâu!"
Nhưng đáp lại sự thành khẩn đó của Từ Hoa chính là bộ mặt lạnh lùng của Ân Cửu Dã, hắn tỏ ra vô cùng đứng đắn, đáp, "Ta là hạ nhân của Ôn cô nương, Ôn cô nương muốn làm gì thì ta sẽ dùng toàn bộ sức lực để giúp nàng ấy."
"Ngươi mau đi chết đi!" Từ Hoa tức đến dậm chân.
"Xướng khúc cho đàng hoàng, nếu như ngươi thua Thịnh Nguyệt Cơ, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Chân nào?"
"Cái quan trọng nhất ấy?"
"Sao ngươi có thể làm như vậy? Chưa gì đã muốn tìm đại thái giám cho mình rồi sao?"
Ân Cửu Dã trầm mặc nhìn chằm chằm Từ Hoa hồi lâu, sau đó hắn mới trả lời, "Nói mới để ý, bộ dạng lúc ngươi tô son trét phấn đúng là giống thái giám thật."
"....."
Từ Hoa vội vàng che "cái chân quý nhất" của mình bỏ chạy.
Lần đầu tiên thần tượng của bản thân mở buổi biểu diễn, trong lòng Ôn Nguyễn thực ra cũng rất mong đợi, chỉ cần có thời gian rảnh thì nàng nhất định sẽ đến xem Từ Hoa luyện tập như thế nào, chạy đến chỗ nhị ca xem hắn đã sắp xếp mọi chuyện tới đâu rồi, tiện thể góp ý cho Ôn Tây Lăng ở vài chỗ, giống như việc trang điểm cho vũ cơ...!có thể giao cho Lạc Lạc?
Nhị ca nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, "Muội muội, huynh phát hiện ra muội đúng là một gian thương nha~"
"Sao nhị ca có thể nói như vậy? Nếu như Lạc Lạc kiếm ra tiền thì nàng ấy mới trả được tiền thuê cửa hàng cho huynh chứ, chẳng phải sao?" Ôn Nguyễn cười.
"Tiền nào cũng là tiền của huynh, huynh kiếm được thêm chút nào đâu chứ?" Tuy Ôn Tây Lăng nói như vậy, nhưng Ôn Nguyễn đã đưa ra chủ ý, hắn cũng nhất định sẽ không phản đối, "Được rồi, nghe muội, để nàng ta đến hoá trang."
Ôn Nguyễn lập tức mang tin vui này đến cho Lạc Lạc, giúp nàng ấy kiếm được một vụ làm ăn lớn.
Lúc đến xem vũ cơ luyện múa, Ôn Nguyễn ngồi một bên quan sát, tiện mồm hỏi Ân Cửu Dã, "Ngươi thấy ai đẹp nhất trong số bọn họ?"
Ân Cửu Dã vẫn còn khát vọng sống sót rất mãnh liệt, hắn đưa ra một câu trả lời vô cùng thông minh, "Như nhau cả, thô tục."
"Vậy thì như thế nào mới không bị ngươi nói là thô tục?"
"Giống như nàng vậy, nàng trong lòng ta rất xinh đẹp, giống như đoá sen trắng nở rộ giữa trời xanh vậy, đặc biệt là khi nàng dùng cái miệng nhỏ sắc bén của mình chọc cho người khác phải kêu cha gọi mẹ."
"....." Ôn Nguyễn cảm thấy nên cho A Cửu ăn đòn một trận.
Gan của hắn sắp lên trời rồi!
Ân Cửu Dã nhìn sắc mặt của nàng, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, "Này Ôn cô nương à, ta hỏi nàng một câu, nhị ca của nàng keo kiệt như vậy sao lại đồng ý giảm giá khi mua hai vé?"
Ôn Nguyễn chống cằm, đáp, "Để tránh lục đục gia đình."
"Ý nàng là gì?"
"Tới lúc đó đa phần đến nghe Từ Hoa xướng khúc là quý nữ trong kinh, các nàng ấy một thân một mình đến đây xem Từ Hoa, nam tử trong nhà nhất định sẽ không vui.
Nhưng nếu như bọn họ cùng nhau, vậy thì không giống rồi, ta không muốn Từ Hoa bị người ta nói là kẻ phá hoại gia đình người khác."
"Nàng suy nghĩ thật chu đáo." Ân Cửu Dã nghe nàng giải thích xong không khỏi cười khẽ.
"Không chu đáo bằng nhị ca, hắn tăng giá vé lên gấp đôi, sau đó lại thông báo giảm nửa giá khi mua vé thứ hai."
"...." Trong lòng Ân Cửu Dã thầm bội phục hai huynh muội gian thương này, Lam Quyển đâu, mau đến đây học hỏi.
Chẳng qua việc này cũng có sự tham gia của Lam Quyển, đây là chuyện hiếm có, nếu như lần đầu làm tốt thì sau này có thể làm tiếp, đến lúc đó, không chỉ Từ Hoa, mà bất kì ca linh nào cũng có thể dùng cách này để kiếm tiền.
Hơn nữa tổ chức như thế cũng không phân sang giàu phú quý, có tiền là có vé, không chỉ có gia đình quyền thế mới có thể xem, bá tánh nếu như thích nghe cũng có thể góp tiền đến xem, tích tiểu thành đại, đây là một cách kiếm tiền tuyệt vời.
Lam Quyển tham gia việc này, ắt hẳn người trong Thái Phủ Tự cũng sẽ biết, mà người trong Thái Phủ Tự biết tự nhiên sẽ truyền đến trong cung.
Hoàng Hậu cũng không khỏi tò mò về việc này, hỏi thăm nữ quan bên cạnh, "Đây gọi là gì?"
"Bẩm nương nương, nghe người ta gọi là nhạc hội ạ." Nữ quan cũng không hiểu rõ lắm, mơ mơ hồ hồ đáp.
"Chủ ý của ai đưa ra?"
"Thưa, Ôn gia Nhị công tử."
"Bình thường hắn không nên thân nên hình, vậy mà cũng có thể nghĩ ra được mấy chuyện như thế này."
"Hình như Ôn cô nương cũng tham gia."
"Con bé? Con bé đúng là mang tới cho ta nhiều điều bất ngờ thật đấy."
"Nương nương có hứng thú muốn đến xem không ạ?"
"Ngươi nói xem?"
Nữ quan lập tức biết điều im miệng, âm thầm tìm người bên ngoài mua vé.
Ôn Tây Lăng lấy cách tuyên truyền lần trước Ôn Nguyễn dùng cho lễ hội Hoa Nhạc ra sử dụng lại, có điều lần này còn chăm chút tỉ mỉ hơi lần trước, chính vì thế tuyên truyền cũng đạt được hiệu quả cao hơn lúc trước rất nhiều.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, vé vào buổi biểu diễn của Từ Hoa đã trở nên khan hiếm, thân làm gian thương, sao Ôn Tây Lăng có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này được.
Hắn cố ý giữ lại một xấp vé vào, sau đó tự mình đóng vai kẻ đầu cơ trục lợi, ẩn thân bán vé ra bên ngoài.
Giá vé vào cổng vốn dĩ đã rất cao rồi, nay như nước lên đẩy thuyền, cao càng thêm cao.
Tuy làm vậy nghe có vẻ thất đức nhưng Ôn Tây Lăng không hề cảm thấy áy náy, trong kinh thành có hào môn thế gia nào mà không tiền quấn đầy thân, bọn họ bóc lột sức lao động của nhân dân, dửng dưng tiêu xài những đồng tiền được làm ra từ mồ hôi và nước mắt của bá tánh vô tội, tham ô tăng thuế không ít.
Thử hỏi, không lấy tiền của bọn họ thì lấy của ai?
Ôn Nguyễn và Vu Duyệt cũng trở thành những người được đối xử tốt nhất Sĩ Viện, những người cố tiếp cận hai nàng đều mong có thể nhờ vào mối quan hệ đó để lấy được vé.
Thật ra thì Ôn Nguyễn cũng đã đoán trước được điều này, nàng lấy một ít vé vào từ chỗ nhị ca đem đến.
Chỉ cần là người xưa nay chưa từng gây chuyện với hai nàng thì đều sẽ được mua vé theo giá thị trường.
Dù sao những người này đều là con cái của thần tử được coi trọng trong triều, giữ mối quan hệ tốt với bọn họ cũng ổn, không cần phải suốt ngày kiếm chuyện với họ để làm gì.
Từ Hoa nhìn khung cảnh bên ngoài đều đang là vì hắn mà trở nên nhộn nhịp như vậy, không khỏi cảm động đến mức rơi lệ, chỉ là giọt lệ này, có chút khổ sở, có chút chua xót.
Nhị Cẩu Tử dựa vào trong lòng Ôn Nguyễn, mèo con vô cùng nghiêm túc hỏi nàng, "Nguyễn Nguyễn, chị có cảm thấy chị giống một trạm tỷ, một fan cuồng nhiệt của Từ Hoa không?"
"Vậy em cảm thấy chị là fan mẹ hay là fan sự nghiệp của hắn?" Ôn Nguyễn không trả lời mà còn hỏi ngược lại.
"Fan chức vụ(*) đi, chị thường xuyên được gặp mặt Từ Hoa như vậy, chị là người bị ghét nhất trong các loại fan chức vụ đấy!"
(*): Nghĩa là fan hâm mộ của người nổi tiếng nhưng người này có cơ hội làm việc với idol của mình.
"......"
Bản tính trả thù của Ôn Nguyễn nổi dậy, nàng lập tức đưa tay nhào nặn khuôn mặt béo ú của mèo con một hồi lâu.
_____________
Một lát sau, ở Ngư Tiều quán, fan chức vụ của Từ Hoa - Ôn Nguyễn bưng mặt ngồi nhìn hai chiếc vé vào cổng buổi biểu diễn, nàng nhìn vô cùng chăm chú, nhìn đến mức xuất thần luôn.
"Cô nương đang nghĩ gì vậy?" Ân Cửu Dã đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
"Cái này đưa cho Lữ thế tử, cái này đưa cho Tiêu phu tử." Ôn Nguyễn chỉ vào hai tấm vé, ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã, nói, "Ngươi nói xem, ta có nên đưa không?"
Ân Cửu Dã chống hai khuỷu tay lên bàn, ôm mặt đối diện với Ôn Nguyễn, "Lữ thế tử thì ta không biết nhưng mà Tiêu Trường Thiên thì chắc chắn hắn sẽ không đến nghe Từ Hoa xướng khúc, bởi vì ngày hôm ấy, hắn phải đánh đàn cho Thịnh Nguyệt Cơ ở Tiên Ngâm yến."
"Vậy sao? Vậy thì ta cũng chỉ có thể đánh cược thử một lần thôi!"
"Đánh cược điều gì?"
"Đánh cược xem bài hát của Từ Hoa có thể hấp dẫn hắn đến được hay không?"
"Nàng đề cao Từ Hoa rồi, hắn chỉ là..."
"Là cái gì?"
"Chỉ là một ca linh mà thôi."
"Nhạt nhẽo!"
"..." Nàng mới nhạt nhẽo đấy!
Trong lòng Ân Cửu Dã thầm nghĩ, làm sao ta có thể nói cho nàng biết, Từ Hoa chỉ là một đạo đồng, hơn nữa còn là một đạo đồng yếu kém, tu hành chưa đến nơi đến chốn kia chứ?
Hoặc là làm sao ta có thể nói cho nàng biết năm đó gia đình Từ Hoa cả nhà bị giết, chỉ có hắn thoát nạn, được ta mang đến Thái Huyền quan?
"Đi thôi, dẫn ta đi tìm Lữ thế tử đi." Ôn Nguyễn gấp mấy tấm vé trên bàn lại, đứng dậy muốn đi.
"Nàng biết hắn ở đâu sao?"
"Biết chứ, chắc hẳn bây giờ hắn vẫn còn đang chìm trong tửu lạc."
Ôn Nguyễn dẫn Ân Cửu Dã đến một tửu lâu, quả nhiên gặp được Lữ Trạch Cẩn say đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Lữ Trạch Cẩn thấy bóng dáng của Ôn Nguyễn, đôi mắt đục ngầu lờ đờ nhìn nàng, "Ngươi tới đây làm gì?"
"Mời ngươi đi nghe khúc." Ôn Nguyễn đưa tấm vé trong tay áo cho hắn.
Lữ Trạch Cẩn buông chén rượu trong tay xuống, thở dài một hơi, "Ôn Nguyễn, ngươi đừng đùa với ta nữa được không?"
"Ta nghiêm túc đấy." Ôn Nguyễn khẽ cười, "Tâm tình ngươi không tốt còn gì, có lẽ đến nghe một chút âm nhạc sẽ khiến tâm tình ngươi tốt hơn."
"Ngươi biết rõ hôm đó ta phải đến Thính Bạch lâu, bây giờ ngươi chạy tới đây nói như vậy là có ý gì?"
"Ta chỉ đến đây đưa vé cho ngươi thôi, ngươi thích đi đâu thì đi, ta cũng không thèm cản." Ánh mắt Ôn Nguyễn trông vô cùng vô tội.
"Ta sẽ không đến chỗ Từ Hoa đâu."
"Ừ."
"Ngươi ừ cái con khỉ!"
"Hai trăm lượng bạc." Ôn Nguyễn duỗi tay ra trước mặt hắn.
".....Ý gì?" Vẻ mặt Lữ Trạch Cẩn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Tấm vé này, giá thị trường, hai trăm lượng." Ôn Nguyễn thản nhiên nói.
"Ôn Nguyễn, ta phát hiện ra, ngươi đúng là một kẻ kì quặc."
"Cảm ơn đã khích lệ."
Lữ Trạch Cẩn nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn hơn nửa ngày, thấy khuôn mặt của cô nương buôn phiếu này đoan trang ổn trọng, nàng còn nhìn hắn cười con m* nó dịu dàng thanh nhã.
Hắn bất chợt bật cười, "Được được được, ta sợ ngươi rồi.
Ta nói này, có phải ngươi là do ông trời phái tới để khắc chết ta không?"
"Không không, ta là được ông trời phái tới để cứu rỗi ngươi."
"...."
Lữ Trạch Cẩn cầm tờ ngân phiếu hai trăm lượng đập lên tay Ôn Nguyễn, quỳ lạy van xin nàng, "Tổ tông của ta ơi, người đi mau đi!!!"
"Được, Lữ thế tử cứ từ từ uống nhé!"
Ôn Nguyễn cầm lấy ngân phiếu, thật sự đứng dậy rời đi.
"Này, ngươi không ở lại khuyên nhủ ta sao? Ngươi thử khuyên ta một chút, biết không chừng ta lại đến nghe Từ Hoa hát đấy?" Lữ Trạch Cẩn ở phía sau nói với nàng.
"Lữ thế tử nên hiểu, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất không nên đặt tình yêu quá nhiều vào một nữ tử, thâm tình đương nhiên tốt, nhưng nếu như đặt tình cảm sai người, vậy thì tình cảm đó chỉ là ngu muội cố chấp mà thôi." Ôn Nguyễn xoay người, mỉm cười ôn hoà nhìn hắn, "Năm năm, mười năm nữa qua đi, Lữ thế tử vẫn muốn ở đây ngày ngày uống say như chết, không làm nên tích sự gì sao?"
"Ngươi đang muốn nói điều gì?" Sắc mặt Lữ Trạch Cẩn cứng đờ.
"Không nói đến người khác, chỉ nói đến An Lăng Quân, hiện tại Thịnh cô nương đặc biệt ưu ái An Lăng Quân hơn những người khác chẳng phải vì khí khái nam nhân và chiến tính huy hoàng của hắn hay sao? Nàng tuyệt đối sẽ không thích một con ma men, cũng tuyệt đối không thích một kẻ vô dụng."
Ôn Nguyễn vẫy vẫy ngân phiếu trong tay, cười vô cùng ngọt ngào, "Cám ơn nhé!"
Nói xong Ôn Nguyễn quay người rời đi, bỏ lại Lữ Trạch Cẩn ngây người ngồi đấy, hắn cúi đầu nhìn tấm phiếu trên bàn, cả người như đang suy tư điều gì.
Ra khỏi tửu lâu, Ân Cửu Dã mới hỏi Ôn Nguyễn, "Nàng nghĩ hắn có đến không?"
"Thích đến thì đến, dù sao cũng không phải chuyện của ta, tiền ta đã cầm trong tay rồi." Ôn Nguyễn vui vẻ trả lời.
Đến lượt đưa vé cho Tiêu Trường Thiên, Ôn Nguyễn một lời cũng không nói, chỉ đưa cho hắn.
Trong tay áo Tiêu Trường Thiên hiện tại vẫn còn đang giữ thiệp mời của Tiên Ngâm yến, nhìn tấm vé trong tay Ôn Nguyễn, có chút chần chờ.
"Bình thường ta cầm nghệ không tinh, đều là do phu tử khổ tâm dạy dỗ, đây là món quà tạ lễ của ta." Ôn Nguyễn đưa tấm vé cho hắn.
"Có thể ngày hôm ấy ta không rảnh, e rằng là phải cô phụ ý tốt của Ôn cô nương rồi." Tiêu Trường Thiên đáp.
"Không sao, Tiêu phu tử hiểu tâm ý của ta là được, ta mong một ngày nào đó Tiêu phu tử sẽ tìm được tri âm cho đời mình."
Ôn Nguyễn lấy lại tấm vé, mỉm cười rời đi.
Ôn Nguyễn đang đánh cược, đánh cược xem rốt cuộc Tiêu Trường Thiên muốn tìm tri âm của hắn đến nhường nào, nàng cũng đang cược xem rốt cuộc Lữ Trạch Cẩn có tỉnh lại từ trong cơn u mê được hay không.
Nếu như bọn họ tới, Ôn Nguyễn nhất định sẽ giúp bọn họ thoát ra.
Nếu như bọn họ không tới cũng không sao, Ôn Nguyễn không bận tâm, dù sao vụ làm ăn này cũng không lỗ.
Ân Cửu Dã thấy Ôn Nguyễn hết lòng làm mọi việc như vậy, trong lòng âm thầm cân nhắc, hắn có nên thuận nước đẩy thuyền, giúp nàng ấy một chút, nói gì thì nói, hắn là tiểu tuỳ tùng của nàng kia mà.
Cân nhắc hồi lâu, Ân Cửu Dã quyết định đi tìm Từ Hoa.
Từ Hoa nghe hết mưu tính của Ân Cửu Dã xong, lập tức tức đến mức dậm chân, "Ngươi đúng là bị trúng tà của nàng ta rồi! Tới đây tới đây, ta cho ngươi một cái phù đuổi tà."
"Có làm hay không?"
"Làm ạ, Cửu gia."
Nếu như không phải vì hắn đánh không lại Ân Cửu Dã thì ngay lúc này hắn thật sự muốn cho Ân Cửu Dã ăn đòn.
Mọi người trong kinh ngày ngày ồn ào huyên náo chuyện buổi biểu diễn của Từ Hoa như vậy, người ở Thính Bạch lâu đương nhiên cũng biết, đem chuyện đó truyền tới tai Thịnh Nguyệt Cơ.
Bên ngoài nàng ta tỏ ra vô cùng bình thản nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ lạnh lẽo.