Ôn Nguyễn vuốt ve mèo con trong tay, chuẩn bị đưa Vu Duyệt đi trước.
Nàng không có hứng thú xem tên nam nhân não ngắn vì một nữ nhân mà tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Chỉ là nàng còn chưa kịp đứng dậy thì tên ôn thần Lữ Trạch Cẩn đã không mời mà đến, tự ý ngồi cùng bàn với các nàng.
“Ôn cô nương, ngươi thích Kỷ tướng quân tới mức ngay cả Vu Duyệt mà ngươi cũng muốn chọn để làm đồng minh sao?” Ngoại hình của Lữ Trạch Cẩn không tồi, hay nói đúng ra là cả bảy viên ngọc rồng của nữ chính đều có ngoại hình không tồi.
Không lẽ, Thịnh Nguyệt Cơ cũng là nhan khống(*)?
(*): Nguời bị cuồng/hấp dẫn bởi những người có vẻ ngoài đẹp.
Lữ Trạch Cẩn tỏ vẻ mong chờ nhìn Ôn Nguyễn, hy vọng có thể nhìn thấy nàng phát điên.
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về phía Kỷ Tri Dao đang ngồi cách đó không xa, cả người hắn bất động như núi, làm ra vẻ giống như không thấy màn hài kịch đang diễn ra phía này.
Cũng đúng, đường đường là An Lăng Quân, sao lại có thể để mấy trò vặt rãnh này vào mắt.
Ôn Nguyễn thu lại tầm mắt, nhìn Lữ Trạch Cẩn, bình tĩnh trả lời: “Ta không thích An Lăng Quân.”
Lữ Trạch Cẩn: “Ngươi còn bày đặt giả vờ cái gì? Không lẽ người vài hôm trước còn làm trò tự tử trước mặt mọi người không phải ngươi chắc?”
Ôn Nguyễn vô cùng thản nhiên, mặt không biến sắc đáp: “Không phải.”
Lữ Trạch Cẩn: “……”
Ôn Nguyễn cũng không phải nói dối, thật sự không phải nàng!
Vu Duyệt nghe nàng đáp như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười mà nàng ấy cũng không nhịn lại, thật sự cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười, hai mụ điên các người, hai người điên tụ lại một chỗ, đúng là trời sinh một cặp.” Lữ Trạch Cẩn tức giận.
“Bọn ta có phải mấy mụ điên hay không cũng không dễ nói, nhưng ít ra chúng ta sẽ không vì một kỹ nữ hoa lâu mà làm loạn.” Vu Duyệt châm chọc.
Khi Lữ Trạch Cẩn còn chưa bị Thịnh Nguyệt Cơ hoàn toàn thuần phục, hắn cũng rất khó chịu với việc bên cạnh nàng ta có nhiều người khác ngoài hắn, thậm chí còn làm loạn ở Thính Bạch lâu một trận lớn, ồn ào đến mức ai ai cũng biết.
Rốt cuộc phải đợi cho tới khi Kỷ Tri Dao ra mặt thì mọi chuyện mới dần lắng xuống, nhưng chuyện này đã thành trò cười trong khắp kinh thành, nghe nói, cha của Lữ Trạch Cẩn cũng bị làm cho tức đến mức phải nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng.
Từ đó về sau, Lữ Trạch Cẩn cũng trở nên an phận, thành thành thật thật, chấp nhận số phận đắp mềm chung với những người khác.
Lữ Trạch Cẩn bị Vu Duyệt đụng vào nỗi đau, sắc mặt trở nên khó coi, cắn răng nói: “Ngươi có tin ta lại cho ngươi ăn thêm một cái tát nữa không?”
Vu Duyệt nghe vậy cũng trở nên nổi nóng, giận đến mức cả mặt đỏ bừng, bàn tay vô thức siết chặt thanh trường kiếm đặt trên bàn.
Nhị Cẩu Tử lớn giọng la lên: “Đánh chết hắn! Lên! Đánh gãy chân hắn cho ta!!”
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve Nhị Cẩu Tử, ý bảo em ấy đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng trong lòng Ôn Nguyễn cũng tự mình hiểu, Lữ Trạch Cẩn là thế tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng nếm qua trái đắng cuộc đời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Một người được người người cung kính như hắn lại phải ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ hạ thấp bản thân, đương nhiên trong lòng sẽ không kìm được oán giận.
Nhưng hắn cũng không thể phát hoả với Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ có thể tìm những người vô tội ở bên ngoài xả giận.
Ví dụ như, Vu Duyệt.
Ôn Nguyễn không ủng hộ cách làm này của hắn, như vậy rất không công bằng với Vu Duyệt.
“Vu cô nương, chúng ta đi thôi.” Ôn Nguyễn đứng lên, nhỏ giọng nói với Vu Duyệt, nàng lười đối đáp với một tên thiểu năng.
Vu Duyệt nhìn Lữ Trạch Cẩn, khẽ hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm đứng dậy.
Nhưng Lữ Trạch Cẩn nào có cho nàng rời đi dễ dàng như vậy được, hắn giơ chân ra chặn đường đi trước mặt Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn giương mắt, “Chó ngoan không cản đường.” À, quên mất, ngươi không phải là một con chó ngoan, mà là một con chó điên.
“Đậu xanh…” Lữ Trạch Cẩn bị mắng, lập tức giơ nắm đấm.
Lúc này Kỷ Tri Dao mới lên tiếng: “Thế tử, ngươi nên tự biết chừng mực mới phải.”
Lữ Trạch Cẩn quay đầu lại nhìn Kỷ Tri Dao, cười đểu nói: “Sao, đau lòng hả?”
Kỷ Tri Dao chậm rãi uống trà, nhàn nhạt đáp: “Đánh nhau với hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, ngươi nghĩ làm như vậy đáng mặt quân tử sao?”
Lữ Trạch Cẩn hất cằm nhìn hắn: “Ta cứ thích gây sự đó rồi sao?”
Kỷ Tri Dao mặt lạnh nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi đã muốn như vậy, thế được thôi, ngược lại ta có thể giúp ngươi một tay.”
Ôn Nguyễn nghe lời này, nghĩ thầm, Kỷ Tri Dao không hổ là chính cung nương nương nha.
Lữ Trạch Cẩn bị Kỷ Tri Dao chọc cho tức giận không nhẹ, cầm lấy chung trà trên bàn ném xuống đất, “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi mà cũng dám quản ta làm gì sao? Như thế nào? Muốn ở trước mặt Ôn cô nương thể hiện bản lĩnh?”
Ôn Nguyễn lần thứ hai than trời.
Hậu cung mấy người đấu đá lẫn nhau, có thể không kéo nàng vào được không?
Nằm không cũng dính đạn! Khóc không ra nước mắt đấy!
Cứ như vậy, hai người đàn ông bốn mắt giằng co, còn Ôn Nguyễn bình tĩnh đứng một bên chơi với mèo con.
Lữ Trạch Cẩn phải ngậm cục tức trong người, vốn dĩ đêm qua hắn ta tưởng rằng bản thân sẽ có một đêm mị tình với Thịnh Nguyệt Cơ.
Rốt cuộc, quần còn chưa kịp cởi, quả ngọt còn chưa kịp ăn thì Kỷ Tri Dao tìm tới nơi.
Hắn chỉ có thể rời đi một cách đau khổ.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Vu Duyệt mắng hắn một chút hắn đã nhẫn tâm muốn đem nàng vào thanh lâu, kết quả còn bị Ôn Nguyễn chặn lại.
Hết chuyện này tới chuyện khác ập đến khiến cho Lữ Trạch Cẩn không thể nào kiềm chế được cơn giận dữ của mình nữa.
Lữ-không-não đứng lên, đi đến chắn trước người Ôn Nguyễn, không cho nàng rời đi dù chỉ là nửa bước, cười lạnh: "Nếu Kỷ tướng quân đã thương hoa tiếc ngọc, vậy chỉ cần hôm nay ngươi mở miệng cầu xin ta, ta sẽ thả nàng ta đi."
"Ngươi muốn gây chuyện thì đến tìm bổn nương nè? Ôn cô nương cũng không nói oan gì ngươi, ngươi lại muốn làm trò điên gì nữa?" Vu Duyệt nghe không nổi nữa, đập bàn đứng dậy mắng cho Lữ Trạch Cẩn một trận.
"Liên quan gì đến ngươi, mau cút đi cho khuất mắt ta!" Lữ Trạch Cẩn hươ tay một cái, suýt nữa lại trúng vào mặt của Vu Duyệt.
Hắn có chút chột dạ, lần này không phải là do hắn cố ý đâu.
Nhưng da mặt hắn dày, chỉ im lặng rụt tay về chứ vẫn ngoan cố không chịu cúi đầu nhận sai.
Vu Duyệt tức đến phát khóc, hận không thể lập tức rút kiếm ra cho Lữ Trạch Cẩn một trận nhớ đời.
Ôn Nguyễn thấy hai người giống như sắp lao vào đánh nhau thì mở miệng nhẹ nhàng gọi: "Thế tử điện hạ!"
"Cái gì!" Lữ Trạch Cẩn lớn tiếng đáp lại, nhưng suy cho cùng, hắn cũng biết mọi chuyện là do bản thân gây ra trước, thế nên cũng không có tự tin như trước.
Ôn Nguyễn chậm rãi nói: "Cho dù ngươi có giở thói động tay động chân đánh nữ nhân cũng không chứng minh bản thân là một quân tử được."
"Ngươi vì Thịnh cô nương mà đối xử tàn bạo với người khác cũng không chứng minh được ngươi yêu nàng ta nhiều bao nhiêu.
Ngược lại, thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy ở ngươi đó là sự bồng bột, ngu xuẩn, thậm chí là tàn ác mà thôi."
Nàng giương mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, giọng nói đều đều, không nhanh không chậm, không chút cảm xúc, cứ như một người máy đang nói chuyện: "Có giỏi thì ngươi cưới Thịnh cô nương về nhà đi, ta tin rằng, nếu ngươi làm được, Vu cô nương nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đến thành toàn cho hai người, thậm chí còn tặng cho ngươi không ít lễ vật nữa.
Nhưng vấn đề là, ngươi có khả năng này sao?"
Lữ Trạch Cẩn nghe hết những lời nàng nói, cả người ngây ra như phỗng.
Ôn Nguyễn không đợi hắn trả lời, lại mỉm cười nói tiếp: "Ngươi không làm được! Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là một trong bảy tình nhân của Thịnh cô nương mà thôi.
"Hiện tại ngươi trở nên giận dữ như vậy, bất quá đều là vì cho dù ngươi có ở trên giường nàng ta vắt kiệt cơ thể, cũng không thể trở thành người đàn ông duy nhất của nàng.
Có điều, kẻ thất bại như ngươi có tức giận thì đã làm sao, ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay nàng ta mà thôi."
"Còn nữa, bộ dạng của ngươi bây giờ, có phải rất giống...!Oán phụ hay không?"
Lời nói của Ôn Nguyễn tựa hồ như đang tường thuật một điều rất chi là hiển nhiên, từng lời như hàng trăm hàng ngàn mũi đao đâm vào vết thương vẫn đang âm ỉ của hắn.
Nói xong còn nàng còn tỏ vẻ bản thân vô tội, mỉm cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mịn của Nhị Cẩu Tử, trông y hệt trà xanh muội muội mà người ta thường hay kể.
Lữ Trạch Cẩn bị nàng nói cho sắc mặt trắng bệch, hai tai đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Ở trên giường, ở trên giường vắt kiệt cơ thể? Oán phụ? Chỉ là một trong mấy người tình nhân?! Này, Kỷ Tri Dao vẫn còn ở đây đó, ngươi nói vậy chẳng khác nào đang mắng thẳng vào mặt Kỷ Tri Dao.
Nhưng Ôn Nguyễn nói không sai, câu "Một trong bảy người tình" này thật sự làm người ta rất đau lòng, Lữ Trạch Cẩn không phản bác lại được, đứng đờ ra như tượng.
Tuy vậy hắn vẫn rất sĩ diện, ngoan cố không chịu thả Ôn Nguyễn đi.
"Kỷ Tri Dao, ngươi, ngươi không có gì muốn nói với nàng ta ư?" Nếu mọi chuyện đã đến mức này, vậy hắn nhất định phải kéo Kỷ Tri Dao vào chịu trận chung.
Kỷ Tri Dao đưa mắt nhìn về phía Ôn Nguyễn, đối với việc Ôn Nguyễn có thể nói ra những lời như vậy, hắn đã không cảm thấy ngạc nhiên nữa, dù sao, trước đó nàng còn nói những lời quá đáng hơn thế với hắn.
Ôn Nguyễn có thể cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Tri Dao, nhưng nàng không quay đầu nhìn hắn, chỉ chuyên tâm vuốt ve Nhị Cẩu Tử, nàng biết, Lữ Trạch Cẩn hỏi Kỷ Tri Dao như vậy chỉ đơn giản là muốn tìm bậc thang đi xuống mà thôi.
Nói cho cùng, tình cảnh hiện tại của Lữ Trạch Cẩn vô cùng khó xử, nếu như chuyện này bị người khác truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy phong của hắn.
Chỉ cần Kỷ Tri Dao chấp nhận mở miệng, tất cả mọi chuyện sẽ được hoá giải.
Chỉ là Lữ Trạch Cẩn tính sai một bước, không có lí gì khiến Kỷ Tri Dao phải mở miệng kêu hắn thả người cả.
Đối với Kỷ Tri Dao, ngoại trừ Thịnh Nguyệt Cơ ra, chẳng ai đáng để hắn bận lòng.
Ôn Nguyễn cũng chẳng trông chờ gì vào việc Kỷ Tri Dao sẽ nói giúp cho nàng.
Cả trà lâu như bị đóng băng trong phút chốc.
Nhị Cẩu Tử thấy tình cảnh khó xử như vậy càng trở nên hưng phấn: "Cháy lên đi lửa thiêng cao nguyên! Xông lên ! Tôi yêu bạo lực cách mạng! Có cách mạng mới có tự do! Xông lên mọi người ơi!"
Ôn Nguyễn nghe mèo con cứ meo meo meo mãi, nàng cúi đầu cù lét Nhị Cẩu Tử, bắt nó im miệng.
Trong lòng nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí nàng còn tính để Nhị Cẩu Tử đến cắn Lữ Trạch Cẩn một phát.
Dù sao cũng chỉ là một con mèo, có ngon thì Lữ Trạch Cẩn đến cãi nhau với nó đi.
Ân Cửu Dã ngồi phía sau tấm bình phong, chậm rãi thưởng trà, trong lòng thầm nghĩ, chuyện ngày hôm nay e là khó có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Tuy hắn rất muốn xem mấy người này ở đây chém giết lẫn nhau, cũng không ngại chuyện bé xé ra to, chỉ là Ôn Nguyễn...
Ôn Nguyễn ơi là Ôn Nguyễn.
Âm Cửu Dã phất tay, người đàn ông đứng đối diện hắn lập tức cung kính gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
"Các vị khách quan, tửu lâu này chỉ là nơi buôn bán nhỏ, người ta nói hoà khí mới sinh được tiền tài, nếu như các vị có việc gì, đợi tới khi rời nơi đây rồi mới tiếp tục nói có được hay không?" Chưởng quầy của trà lâu đến nói chuyện, xoa dịu tình thế căng thẳng lúc này, trong lời nói thể hiện sự khách sáo cung kính, khuôn mặt hắn ngập tràn ý cười.
Tuy chỉ là một trưởng quầy, nhưng khi hắn nói chuyện với mấy vị khách ở đây lại không tỏ ra khúm núm, khiêm tốn chứ không hề thấp hèn.
Trông không có vẻ như đang sợ hãi mấy vị khách quý trước mặt, dù cho, bọn họ ai nấy đều là người không dễ chọc.
Kỷ Tri Dao từ nãy đến giờ luôn ngồi bất động một chỗ, nghe chưởng quầy đứng ra nói chuyện mới đứng lên, gật đầu chào hỏi với hắn nói, tỏ vẻ khách sáo không kém: "Đã làm phiền Lam chưởng quầy rồi, là do chúng ta không phải trước."
“Kỷ tướng quân nói quá.” Lam chưởng quầy cười khách khí đáp lễ, sau đó ông lại quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn, mặt mày hớn hở, vui vẻ đón tiếp nàng: “Ôn cô nương, tiểu nhân thấy ngài có vẻ như rất thích món Phù Dung tô của bọn ta.
Ta đã cho người gói lại một phần, lát nữa sẽ mang đến tận phủ cho cô nương.
Người cứ từ từ mà dùng nhé!”
Ôn Nguyễn nhìn thoáng qua đĩa điểm tâm còn y như mới được đặt ngay ngắn trên bàn, màu sắc của điểm tâm vô cùng bắt mắt, cũng được bày trí rất tinh xảo.
Quả thực vừa nãy nàng có ăn một ít, khả năng quan sát của vị chưởng quầy này không hề tầm thường.
“Đa tạ.” Ôn Nguyễn gật đầu.
“Người đừng khách khí.” Lam chưởng quầy nói tiếp, “Hay là để ta sai người đưa Ôn cô nương và Vu cô nương hồi phủ?”
“Làm phiền ngươi rồi.” Ôn Nguyễn gật đầu đồng ý, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lam chưởng quầy rốt cuộc có địa vị như thế nào, khả năng quan sát tạm thời không nhắc đến, nhưng khí thế và sự quyết đoán của ông không phải ai cũng có sáng bằng.
Tới mức Hỗn Thế Ma Vương như Lữ Trạch Cẩn đến rắm cũng không dám thả, thậm chí còn cúi đầu lẳng lặng đứng sang một bên.
Thật ra Lữ Trạch Cẩn cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Lam chưởng quầy lại đối xử với Ôn Nguyễn một cách đặc biệt như vậy, thái độ của hắn dành cho Kỷ Tri Dao cũng chỉ là khách sáo thông thường mà thôi.
Chẳng lẽ trên người nữ nhân này có độc?
Sau khi rời khỏi Cửu Hãn lâu, Vu Duyệt lập tức hẹn nàng vài ngày nữa cùng ra ngoài đi dạo.
Thật ra tính tình của Vu Duyệt rất tốt, yêu ghét rõ ràng, thẳng thắn chân thành, đặc biệt đáng yêu.
Nếu như Lữ Trạch Cẩn đã có phúc mà không biết hưởng, vậy thì tốt nhất nên dẹp hắn sang một bên, để Vu Duyệt tới với một người tốt hơn.
Trên đường trở về, Nhị Cẩu Tử đột nhiên hỏi Ôn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, tại sao ngươi lại muốn cứu Vu Duyệt? Đừng nói với ta là ngươi chỉ thuận tay cứu người, ta biết rõ hôm nay ngươi kiếm cơ ra ngoài chỉ là vì cứu nàng ta.
Nếu ngươi không cứu nàng ta, nhất định sẽ không rơi vào tình thế khó xử như ban nãy, suýt chút nữa thì toi đời rồi đấy!"
Ôn Nguyễn không đáp, ngược lại còn hỏi: “Vì sao không cứu?”
“Tại sao muốn cứu?”
“Vì sao lại không cứu chứ?”
“…… Ngươi không thấy phiền sao?”
"Biết rõ một đời người sẽ bị huỷ hoại trong hôm nay, hơn nữa, chị cũng có thể cứu được người đó.
Vậy tại sao lại không cứu?"
"Ta cho rằng ngươi là một người không quan tâm đến sự sống chết của kẻ khác." Nhị Cẩu Tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Bởi vì đối với ai, ngươi đều có vẻ rất xa cách."
"Không thích tiếp xúc với mọi người và việc thấy chết mà không cứu là hai chuyện khác nhau.
Vế trước là do tính cách của chị còn vế sau là do nội tâm của chị.
Nếu hôm nay chị không đến, Vu Duyệt sẽ phải trải qua sự đau khổ không thể nào cứu vãn được, lương tâm chị không cho phép chị khoanh tay đứng nhìn."
"Nhưng mà trong truyện có nhiều người xui xẻo như vậy, không lẽ ngươi tính biến thành tiên nữ Winx, cứu hết bọn họ sao?"
"Cái đó tính sau."
Nếu có thể cứu, nàng đương nhiên sẽ làm hết sức.
Nhưng nếu đã không cứu được, vậy thì có chết nàng cũng không lấy bản thân ra đánh cược, nàng không phải Thánh mẫu, nhất định sẽ không vì cứu người khác mà đẩy bản thân vào chốn nguy hiểm.
……
Rất lâu sau đó, Ôn Nguyễn mới từ chỗ nhị ca của mình biết được, Cửu Hãn lâu kia là hoàng thương, "Cửu" là tên hiệu.