Ân Cửu Dã từ Cửu Hãn lâu quay trở về Ngư Tiều quán, từ trong tay áo lấy ra hai cây quạt, một cái là chiếc quạt có vẽ vườn đào ngàn dặm Ôn Nguyễn đưa cho hắn, cây còn lại là một chiếc quạt nhỏ được làm từ đàn hương vô cùng tinh xảo.
Hắn mở cây quạt nhỏ kia ra nhìn kỹ, những tia sáng li ti chiếu xuyên qua những kẽ nhỏ của các chi tiết tinh xảo được khắc trên thân quạt.
Ánh sáng lập loè thưa thớt ấy rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của Ân Cửu Dã.
Hôm Ân Cửu Dã cùng Ôn Nguyễn đi dạo phố, lúc hai người mua quạt, tầm mắt của Ôn Nguyễn đã dừng lại ở chiếc quạt đàn hương này rất lâu, có lẽ nàng ấy thích chiếc quạt này nhất.
Sau đó, Ân Cửu Dã đã cố ý lấy nó đi, chờ Ôn Nguyễn đến tìm hắn đòi về.
Một người thú vị như vậy, hắn muốn tạo thật nhiều cơ hội để có thể ở cùng với nàng, nhìn xem nàng còn thể mang lại cho hắn sự kinh ngạc đến nhuờng nào nữa.
Vậy mà Ân Cửu Dã đợi hai ngày.
Đợi cả hai ngày trời, Ôn Nguyễn vẫn không hề đến.
Nàng có thời gian rảnh rỗi đi cứu Vu Duyệt vốn hề chẳng thân cận với nàng, có thời gian đến Cửu Hãn lâu trò chuyện với người khác, vậy mà nàng lại không dành thời gian đến tìm hắn lấy lại món đồ mà mình thích.
Cho đến ngày hôm nay, khi hắn muốn đem chiếc quạt đàn hương này đến chỗ nàng thì hắn lại thấy nàng cầm trong tay một chiếc quạt lụa khác.
Trong nháy mắt, Ân Cửu Dã hiểu được rằng, trò đùa dai của hắn, vỗn dĩ chẳng có ý nghĩa gì hết.
__________
Hôm nay, Ôn Tây Lăng đưa Ôn Nguyễn đi nghe hát kịch, địa điểm là một trà lâu nhưng lần này không phải là Cửu Hãn lâu nữa mà là một nơi khác, tên là Xuân Hoa lâu.
Phong cách của Cữu Hãn lâu có chút cổ điển, vô cùng tao nhã, nhìn vào rất sang trọng, thích hợp cho mấy vị cao nhân nổi tiếng đến hàn huyên tâm sự, nói chuyện trên trời.
Nhưng Xuân Hoa lâu lại có phần ồn ào náo nhiệt hơn, giá cả cũng vừa phải, chỉ cần có chút tiền là có thể đến ngồi thưởng trà nghe hát.
Trong lòng Ôn Nguyễn cũng thích Xuân Hoa lâu hơn, có lẽ là vì nơi này thích hợp với mấy người phàm tục như nàng.
Vị cô nương đang hát trên sân khấu kia vô cùng xinh đẹp, nàng ta hát cũng rất hay, Ôn Nguyễn ngồi phía dưới ngắm mỹ nhân, nghe tuyệt khúc, trong người cực kì thư thái.
Ân Cửu Dã vừa vào cửa đã nhìn thấy Ôn Nguyễn đang nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, thanh thản nghe hí khúc, không hiểu vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy hơi buồn bực.
“Âm công tử, đến đây ngồi đi.” Ôn Tây Lăng nhìn thấy Ân Cửu Dã lập tức gọi hắn đến chỗ mình.
Ân Cửu Dã đưa tay chạm vào chiếc quạt đàn hương trong túi áo, thong thả ngồi xuống, tầm mắt khẽ lướt qua Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn thấy hắn thì khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục chìm đắm trong tuyệt khúc, nàng thầm cảm thán, tiểu tiên nữ ở trên kia xinh quá đi mất, giọng hát lại còn ngọt như vậy.
Nhưng nàng không phát hiện ra rằng, cô nương đang xướng khúc kia cũng đang nhìn về phía này, tầm mắt dừng lại một lúc lâu, không phải là vì thấy Ôn Nguyễn mà là vì nhìn thấy Ân Cửu Dã.
Ngay cả khi ném khăn lụa trong tay, nàng ta cũng làm không tốt, trong vô cùng mất tự nhiên.
Ân Cửu Dã nhìn lướt qua nàng ta, vị cô nương kia lập tức thu lại nét mặt, tiếp tục ngâm khúc.
“ Mấy ngày trước Ôn cô nương có để quên một chiếc quạt đàn hương ở chỗ của ta đấy.” Ân Cửu Dã nói.
“Vậy sao?” Ôn Nguyễn thuận miệng đáp lại.
“Cô nương không biết sao?”
“Không!”
“……”
Vị cô nương trên đài cũng vừa hát xong, cả trà lâu reo hò, nàng ta hành lễ với mọi người, lui về phía sau sân khấu, bước chân tựa hồ có chút nóng vội.
Ôn Nguyễn thu hồi tầm mắt, thấy Ân Cửu Dã vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng chưa trả lời vấn đề gì cho hắn ư?
Cây quạt?
Chắc là vấn đề này rồi nhỉ?
Nàng lập tức giải thích: “Ngày hôm đó mua quạt về ta vẫn chưa mở hộp ra xem, toàn bộ đều cất đi, cho nên mới không phát hiện ra bị thiếu một cây, đã làm phiền Âm công tử giữ giúp rồi!”
Ân Cửu Dã: “……”
Ân Cửu Dã: "Ta cũng chưa xem qua mấy thứ đó."
Ôn Nguyễn liếc nhìn hắn một cái.
Thật vậy sao? Trên người của ngươi có mùi đàn hương đấy, lúc hắn ta cứu nàng, trên người không hề có mùi này.
Ôn Nguyễn im lặng không nói gì, nàng không có thói quen vạch trần người khác.
Thế nên, Ôn Nguyễn quyết định an tĩnh chuyên tâm ăn điểm tâm của mình.
Không ngờ đột nhiên Ôn Tây Lăng lại nói một câu: "Âm công tử dạo gần đây đi lễ Phật sao? Trên người của ngươi có mùi cổ đàn đấy!"
Ân Cửu Dã: “……”
Ôn Nguyễn buông điểm tâm xuống, quay đầu nhìn về phía sân khấu không có một bóng người, cố nín cười.
"Trời đất ơi, xấu hổ quá đi mất, xấu hổ đến mức lông của ta dựng hết lên rồi này!" Nhị Cẩu Tử che mặt, cười bò trong lòng Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn giữ Nhị Cẩu Tử đang lăn qua lăn lại không ngừng, nhỏ giọng thì thầm, cười nhỏ nhỏ thôi, người ta biết được là tiêu đời đấy!
Bỗng nhiên nàng nghe được giọng nói tức giận của Ôn Tây Lăng: "Sao hắn lại tới chỗ này chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!"
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía cửa, hoá ra là Kỷ Tri Dao.
Hình như hắn có cho người đến thông báo trước, vừa mới bước vào đã có người đến dẫn tới chỗ ngồi tốt nhất trong lâu, trà bánh cũng được chuẩn bị đầy đủ từ trước, tất cả đều là những món hắn thích.
Nhị Cẩu Tử mới im lặng được một chút, vừa thấy Kỷ Tri Dao đã bắt đầu nhốn nháo hết cả lên: "Ta thích ta thích! Nguyễn Nguyễn, cơ hội trời cho đấy! Mau mau nắm bắt!"
Giọng nói Ôn Tây Lăng không che giấu sự trào phúng của mình: "Không ngờ được Kỷ đại tướng quân xưa nay chỉ nghe Thịnh cô nương xướng khúc lại tới chốn phàm tục này nghe hát đấy?!"
Hắn thật sự có ác cảm rất lớn với Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ.
Một người đưa huynh trưởng của hắn vào con đường sai trái, người còn lại thì khiến muội muội của hắn phải quỵ lụy.
Mỗi ngày Ôn Tây Lăng đều nguyền rủa cho đôi cẩu nam nữ này chết bất đắc kỳ tử.
Kỷ Tri Dao nghe vậy cũng chẳng thèm để ý đến Ôn Tây Lăng, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ôn Nguyễn.
Trùng hợp làm sao, mấy ngày hôm nay hắn rất thường xuyên gặp được Ôn Nguyễn.
Nếu như lúc trước, hắn sẽ cho rằng là do Ôn Nguyễn cố ý kiếm cớ đến gặp hắn, nhưng hiện tại hắn lại không dám chắc về điều đó nữa.
Từ lúc hắn bước vào đến bây giờ, Ôn Nguyễn không hề để tâm đến hắn, chỉ một lòng muốn chờ xem phần biểu diễn tiếp theo.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ôn Nguyễn đã biết vì sao Kỷ tướng quân một lòng một dạ chung thủy với tiếng hát của Thịnh Nguyệt Cơ, tại sao hôm nay lại đến một nơi thế này nghe hát.
Bởi vì, chủ lâu đã mời một vị khách bí ẩn đến đây hát, đó chính là Thịnh Nguyệt Cơ.
Trên sân khấu cách một tấm mành sa mỏng, thân hình nữ tử như ẩn như hiện, có thể loáng thoáng thấy được dáng người hoàn mỹ của nàng ta.
Nhưng chuyện này không hề quan trọng, chỉ cần dáng người mờ ảo ấy cũng đã đủ khiến cho bao người khao khát.
Tiếng xì xào vang lên từ bốn phía.
Tác giả cũng xem như dùng hết giấy mực để nhào nặn lên một Thịnh Nguyệt Cơ mỹ mạo tuyệt trần, dùng hết từ ngữ tìm được trên Baidu chỉ để miêu tả giọng hát trời ban của nàng ta.
Tuy Ôn Nguyễn cứ chăm chăm đọc mấy phân đoạn giường chiếu trong truyện còn mấy phần khác chỉ đọc lướt qua nhưng đối với hình tượng của Thịnh Nguyệt Cơ, nàng vẫn có thể nhỡ kỹ trong đầu.
Tiếng chuông ở trên sân khấu vang lên, mọi tạp âm bên ngoài cũng theo đó mà dừng hẳn.
Tiếng đàn cất lên, Thịnh Nguyệt Cơ bắt đầu ngâm khúc.
Âm sắc của nàng ta rất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn người nghe.
Giọng hát của Thịnh Nguyệt Cơ khiến người nghe cảm thấy khắp người đều trở nên ngứa ngáy, muốn gãi cũng gãi không được, gấp đến độ vò đầu bức tai, hận không thể bổ vào người nàng ta.
Đột nhiên tiếng hát của nàng ta từ trầm thấp bỗng chốc cao vút lên, xoa dịu sự ngứa ngáy của người nghe, khiến họ không còn cảm thấy khó chịu nữa, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy sung sướng, tựa như bao buồn bực trong cuộc sống được tan biến.
Trong tiểu thuyết có viết, nếu như người nào may mắn được nghe tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ sẽ chìm đắm mãi trong tiếng hát của nàng, không thể dứt ra được.
Đến khi nàng ngừng lại, người nghe sẽ có thể nhìn thấy được người mình muốn gặp đang mỉm cười nhìn họ.
Đọc tiểu thuyết đừng dùng quá nhiều logic thức tế.
Việc nàng ta làm sao có được năng lực ấy không quan trọng, tất cả đều chỉ là trí tưởng tượng của tác giả mà thôi.
Có điều, sau khi Ôn Nguyễn nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát xong nàng cũng chẳng gặp được ai, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đúng là khúc nhạc của một cuốn tiểu thuyết 18+.
Bắt đầu bởi sự đè nén, thật lâu sâu đó mới được giải phóng, y hệt như người ta lên đỉnh khi làm chuyện ấy ấy vậy, cả cách hát cũng có tiết tấu y chang.
"Cũng không tới nỗi nào!" Ôn Nguyễn nói.
"Này, thưa vị Ôn cô nương kia ơi, đây là tình địch của ngươi đấy! Làm ơn bỏ cái suy nghĩ thân thiện ấy đi được không?" Nhị Cẩu Tử không hề khách sáo mắng nàng một tràng dài, Nhị Cẩu Tử chỉ là một người máy, đương nhiên sẽ không thể nào nghe ra được cảm xúc do bài hát này mang lại.
Ôn Nguyễn nựng cằm mèo con, đừng nói tới chuyện nàng không xem nàng ta là tình địch mà cho dù Thịnh Nguyệt Cơ có là tình địch của nàng đi nữa thì nàng cũng phải nói một câu công bằng, nàng ta hát không tồi.
Ngoại trừ siêu năng lực do tác giả tự bịa ra khiến nàng cảm thấy hiếu kì thì đây thật sự là một giọng ca trời ban, chẳng trách có nhiều người yêu thích tiếng ca của nàng ta như vậy!
Người nghe tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ xong mà vẫn chẳng thấy được ai còn có thêm Ân Cửu Dã, nhưng mà so với Ôn Nguyễn, hắn còn đặc biệt hơn nữa.
Ít nhất Ôn Nguyễn còn có thể tập trung nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát, còn hắn, một chữ cũng không nghe lọt.
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn, hắn thấy được từ trong đôi mắt ấy có sự thưởng thức và tán thưởng.
Không hề có sự ghen ghét và đố kị.
Sau khi xướng khúc xong, Thịnh Nguyệt Cơ cách tấm mành che hành lễ với mọi người.
Những người khách nghe xong khúc này, vẻ mặt ai nấy đều chất chứa vô vàn cảm xúc.
Ôn Nguyễn cúi đầu tự rót cho mình một tách trà.
Khi chuẩn bị cầm lấy ấm trà, đột nhiên có một bàn tay khác vươn tới, ngón tay thon dài đẹp vô cùng, là của Ân Cửu Dã.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn mà hắn cũng đang nhìn về phía nàng, không hiểu tại sao, hai người đột nhiên lại bật cười.
Chắc là vì cả hai người đều không nhờ vào tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ mà gặp được người mình muốn ư?
"Nàng ta hát không tồi." Ôn Nguyễn nói.
"Cũng bình thường thôi" Ân Cửu Dã vô cảm đáp lại.
"Người gì đâu mà thích bắt bẻ ghê."
"Yêu cầu của ta cao." Ân Cửu Dã biết ban nãy Kỷ Tri Dao vừa xem Thịnh Nguyệt Cơ biểu diễn ở trên khán đài, vừa để mắt đến Ôn Nguyễn ngồi ở đây, đứng núi này trông núi nọ.
Đột nhiên, Ân Cửu Dã nổi lên ý xấu, cố ý nói: "Tà âm tạp ngữ, làm gì có cái gọi là nhã ý?"
Quả nhiên câu nói này đã thành công thu hút ánh nhìn của Kỷ Tri Dao.
Ôn Nguyễn có chút không hiểu vì sao Ân Cửu Dã lại cố ý nói vậy, nàng chỉ thành thật nói lên ý kiến của bản thân: "Mỗi người có một sở thích khác nhau."
Ân Cửu Dã lại đáp: "Ta khuyên cô nương nên biết lựa thứ mà thích, cái gì tốt thì hãy chọn chứ đừng dây vào những thứ ô uế như vậy, dễ học phải thói hư tật xấu, giống như vị tướng quân nào đó."
Ôn Nguyễn không trả lời hắn, chỉ cầm lấy tách trà quay đi.
Hắn muốn làm gì Kỷ Tri Dao thì cứ làm, đừng lôi nàng vào chịu trận chung là được.
Lúc này Ôn Tây Lăng cũng vừa lấy hai miếng vải lụa bịch tai xuống, nâng chén trà với Ân Cửu Dã: "Âm công tử nói rất đúng, ta thật sự rất thích những người có phẩm vị cao như người, nào, đến đây, chúng ta cạn ly."
Sau khi uống cạn, hắn lại nhìn về phía Ôn Nguyễn, trong mắt đầy sự cưng chiều nói: " Muội muội của ta không phải chê ngươi không có phẩm vị, chỉ là muội ấy hiền lành, đối với bất kì thứ gì cũng tán thưởng cả."
Ôn Nguyễn nhấp một ngụm trà, khẽ cười đáp: "Nhị ca quá khen rồi!"
Kỷ Tri Dao nhìn ba người bọn họ người tung kẻ hứng cũng không xen vào, chỉ im lặng ngồi nghe bọn họ diễn trò.
Hắn cũng không phải dạng người không biết suy nghĩ như Lữ Trạch Cẩn, chỉ cần có ai nói xấu Thịnh Nguyệt Cơ vài câu là đã nổi trận lôi đình.
Nếu như chỉ có như vậy mà đã chọc giận được hắn, vậy thì Kỷ Tri Dao hắn có lẽ cả ngày chẳng làm được việc gì ngoại trừ việc đi gây chuyện với người khác.
Bởi vì, toàn bộ người dân ở kinh thành, thậm chí là cả Đại Tương quốc này, cứ mười người thì sẽ có tám người cảm thấy Thịnh Nguyệt Cơ chẳng phải thứ tốt lành gì.
Hắn chỉ là cảm thấy kì lạ ở chỗ, trước kia, chỉ cần thấy Thịnh Nguyệt Cơ thì Ôn Nguyễn cứ như phát điên, hận không thể nhào tới cào cho nát mặt nàng ấy mới vừa lòng hả dạ.
Vậy mà ngày hôm nay nàng lại có thể bình tĩnh ngồi nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát, thậm chí còn không đồng ý với những điều không hay mà Âm Cửu nói.
Hắn không thể tìm nổi được một lí do nào cả.
Sự thay đổi này của nàng khiến người ta không thể lường trước được.
Thịnh Nguyệt Cơ sau khi hành lễ xong thì từ chối tiếp khách, ngay lúc đang định rời đi thì chợt nghe thấy một người phụ nữ lớn tiếng chửi bới: "Hồ ly tinh, ly này là ta thay Ôn muội muội tặng cho ngươi."