Xuyên Sách Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ



Ba người kia nghe nàng nói như vậy đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có Ân Cửu Dã hơi nhướng mày, ánh mắt chờ mong.
Hắn thật sự muốn xem Ôn Nguyễn giết người.
"Ôn muội muội, ngươi có biết bản thân đang nói gì không?" Trần Nhã Nhiên vươn tay ra muốn bắt lấy tay của Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn quay người tránh đi móng vuốt của ả ta, đặt chiếc quạt trong tay sang một bên, nhấc bổng Nhị Cẩu Tử lên, nhìn khuôn mặt béo ú của nó, nghiêm túc trò chuyện, "Mèo con, em nói xem chị có nên giết nàng ta không?"
Nhị Cẩu Tử: "Giết, phải giết, vài đoá bạch liên hoa, ngại gì mà không giết!"

Ôn Nguyễn ôm lấy Nhị Cẩu Tử, vui vẻ vuốt ve mèo con, nhìn về phía Trần Nhã Nhiên, chậm rãi nói: "Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, có điều, nếu Trần cô nương thích An Lăng Quân thì mong ngươi đích thân đến bày tỏ tình cảm với hắn ta, ta không có hứng thú với hắn, cũng sẽ không ngán đường ngươi trèo cao."
"Cho nên, nếu như lần sau ngươi còn muốn dùng danh nghĩa của ta để làm mấy chuyện bỉ ổi như thế, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu.

Còn nữa, Thế tử điện hạ, lời người nặng tựa ngàn vàng, mấy từ độc phụ của người vừa rồi, có cho tiền ta cũng không dám nhận, mong người dành lời đó cho Trần cô nương thì xứng đáng hơn."
Lữ Trạch Cẩn nghe nàng nói xong, mặt thối đần.
Trần Như Nhã ở bên cạnh nghe nàng nói như thế, bị doạ sợ đến mức không phản bác được.
Mặt Ôn Tây Lăng cũng không khỏi nghệch ra.
Muội muội của hắn chỉ bị ngất xĩu có một lần thôi mà có thể như biến thành một người khác vậy sao?
Phong thuỷ của Ngư Tiều quán tốt như vậy? Ngày mai hắn nhất định phải mời mấy vị thầy pháp đến cúng dường cảm tạ mới được.
Lữ Trạch Cẩn cũng không phải là đồ ngốc, Ôn Nguyễn nói đến như vậy rồi mà hắn còn không hiểu nữa thì não của hắn cũng nên vứt đi là vừa.

Sau khi hoàn hồn trở lại, hắn lập tức đến lôi Trần Nhã Nhiên đến chỗ Thịnh Nguyệt Cơ nhận tội.
Ây da, có hai tín đồ trung thành của giáo phái Nguyệt Cơ là Kỷ Tri Dao và Lữ Trạch Cẩn ở đó thì Trần Nhã Nhiên không chết cũng mất một lớp da, Ôn Nguyễn không cần nhúng tay vào chi cho mất công.
Giải quyết xong việc, Ôn Nguyễn lập tức ôm mèo đứng dậy, nhìn về phía Ân Cửu Dã nói: "Âm công tử, chùng ta cùng nhau đi lấy quạt thôi!"
Nàng không muốn ở đây thêm bất cứ một giây nào nữa cả, mất công lại có thêm một viên ngọc rồng khác nào nữa lắn tới, tiếp tục bắt nàng diễn thêm một tuồng nào nữa chắc nàng chết mất!

Ân Cửu Dã thầm cảm thán trong lòng, tiếc thật đấy, không thấy được Ôn Nguyễn xuống tay giết người, đúng là một nữ nhân dám nói mà không dám làm.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài Ân Cửu Dã cũng không nói gì, chỉ giương khoé môi mỉm cười một cái, điềm đạm đáp: "Được, chúng ta đi thôi!"
Trên đường đi, hai người cũng không hề nói gì với nhau, chỉ có Nhị Cẩu Tử cứ liên tục mèo méo meo mèo meo suốt cả quãng đường.
"Không phải chứ Nguyễn Nguyễn, ta không hiểu tại sao ngươi lại làm như thế, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì vậy?"
Thật ra Ôn Nguyễn chẳng muốn làm gì cả, nàng chỉ đơn thuần muốn giải quyết mọi thứ thật nhanh chóng mà thôi.

Mấy thể loại chị chị em em có cây cà lem cũng giành này, tốt nhất là nên biến mất luôn cho rồi!
Đi được nửa đường, đột nhiên có một con chó điên từ trong hẻm xuất hiện, nó nhe hàm răng sắc nhọn của nó ra, điên cuồng phóng về phía này.
Mọi người ở trên đường cũng bị nó làm cho hoảng sợ, né hết sang một bên, nhưng kì lạ ở chỗ, con chó điên này không hề cắn bất kì ai cả, nó chỉ nhắm thẳng đến chỗ Ôn Nguyễn.
Sự việc xảy ra đột ngột, Ôn Nguyễn theo bản năng ôm chặt lấy Nhị Cẩu Tử đang thét đến chói tai, tránh sang một bên.
Vậy mà con chó đó cũng đổi hướng theo nàng, chuẩn bị nhảy lên vồ lấy nàng.
Mắt thấy con chó điên kia sắp vồ lấy mình thì đột nhiên, Ôn Nguyễn cảm nhận được eo của mình đuợc một vòng tay ôm lấy, quay đầu nhìn lại, hoá ra là Ân Cửu Dã.
Hắn một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại ôm lấy mèo con, nhẹ nhàng lùi về sau một bước, sau đó mới nhấc chân lên đá bay con chó đang hung hăng lao tới kia.
Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, lúc này, Ân Cửu Dã mới cúi đầu nhìn Ôn Nguyễn: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, đa tạ Âm công tử." Ôn Nguyễn vừa nãy thật sự đã bị doạ cho mất hồn mất vía, dù sao nàng cũng không thể lường trước được sẽ có chuyện này xảy ra.

Nàng ngước mắt nhìn Ân Cửu Dã, bình tĩnh đến đáng ngờ, nói: "Làm phiền Âm công tử buông ta ra, cảm ơn!"
Ân Cửu Dã nghe vậy, tuy rất lưu luyến cảm giác mềm mại trong tay, nhưng hắn vẫn chậm rãi buông nàng ra, nhìn nàng lùi về phía sau nửa bước, sau đó vô cùng tri kỉ, trấn an mèo con của nàng.
"Trời đất, chắc chắn có người cố ý muốn hại chúng ta mà! Rốt cuộc là tên khốn nào chơi dơ dữ vậy? Là tên khốn Kỷ Tri Dao hay tên điên Lữ Trạch Cẩn? Ta nhất định sẽ giết chết bọn họ!!" Nhị Cẩu Tử bị doạ cho sắp tè ra quần, tới mức bây giờ nó vẫn còn bấu chặt lấy vạt áo của Ôn Nguyễn, vừa run rẩy vừa mắng.
Ôn Nguyễn vuốt ve trấn an mèo con, mắt nhìn về phía con chó dữ đang nằm run rẩy đằng kia, đúng là một con chó hung hãn, cho dù đã bị đá văng ra đất như vậy nhưng ánh mắt vẫn còn hung dữ như vậy, tứ chi cũng không ngững giãy giụa, giống như còn muốn đứng dậy tiếp tục nhào đến xé xác cô.
Giống chó săn này tuyệt đối sẽ không tự nhiên mà đi tấn công người khác, trừ khi chúng được chủ nhân ra lệnh.
Ôn Nguyễn nhìn trong tay mình trống không, chiếc quạt lụa mà nàng dùng hình như để quên ở chỗ Xuân Hoa lâu rồi thì phải.

Không biết là ai gây ra chuyện này đây ta?
Làm thử phép loại trừ xem xem sao.
Kỷ Tri Dao? Loại từ vòng gửi xe! Mặc dù, trước kia hắn cực kì ghét Ôn Nguyễn nhưng hắn cũng xem như một người làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không sử dụng mấy thủ đoạn bỉ ổi này.
Tiếp theo, Lữ Trạch Cẩn? Hmm, có thể.

Dù sao mấy việc như thả chó ra cắn người đúng là chuyện mà tên điên như hắn có thể làm ra.

Nhưng thật ra, Lữ Trạch Cẩn là loại người có thù tất báo, có oán sẽ lập tức tìm người trả thù, đại khái là cũng không có não, không thể nào nghĩ ra cách làm ngoan độc này được, huống hồ hắn bây giờ vẫn còn đang bận xử lí Trần Nhã Nhiên.
Cũng không thể là Trần Nhã Nhiên được, nàng ta không có thời gian để chuẩn bị chuyện này.
Như vậy chỉ còn lại một người, tuy nàng chưa từng gặp mặt nhưng đã từng nghe qua danh tiếng, Giả tiên sinh - Giả Trăn.
Thật sự là hắn làm sao? Điều này Ôn Nguyễn cũng không dám chắc, nhưng mà bây giờ cũng cần có một người phải đội cái nồi này, vậy tạm thời cứ cho là hắn làm đi.
Nàng nhất định không tha cho Giả tiên sinh một cách dễ dàng.
Ân Cửu Dã thấy Ôn Nguyễn cứ đứng thừ người ra đó, chẳng hề nói gì nên hắn mới hỏi: "Vậy bây giờ có cần quay lại Xuân Hoa Lâu tìm Giả tiên sinh tính sổ không?"
Ôn Nguyễn: "..."
Ân Cửu Dã: "Chứ nếu không thì ngươi nghĩ là do ai làm chứ?"
Ôn Nguyễn cố ý đáp: "Ta cho rằng là An Lăng Quân muốn trả thù ta."
Ân Cửu Dã cười: "Vậy cũng được thôi, chúng ta cùng nhau mang con chó này đến tìm Kỷ Tri Dao, hắn bây giờ chắc chắn là đang ở trên giường của Thịnh cô nương, chúng ta tới đó trực tiếp lôi hắn xuống giường tính sổ cũng được."
Ôn Nguyễn: “……”
Nói nghe đơn giản quá nhỉ? Bảo nàng đến kéo Kỷ Tri Dao xuống giường của Thịnh Nguyệt Cơ? Không thôi để nàng tự kéo nàng xuống âm phủ luôn cho rồi?
Ôn Nguyễn vuốt ve Nhị Cẩu Tử, cười: "Thôi bỏ đi, không có chứng cứ gì chứng minh là hắn ta làm cả, cho dù ngươi có tìm tới cửa, hắn chỉ cần không nhận, ngươi có thể làm được gì hắn chứ?"
Ân Cửu Dã thản nhiên đáp: "Đánh cho hắn một trận tới khi nào hắn nhận rồi mới thôi."

Ôn Nguyễn nhìn hắn: "Ngươi là môn khách chứ không phải võ sĩ đâu đó."
Ân Cửu Dã vẫn nói như đúng rồi: "Rõ ràng là có thể sử dụng bạo lực để gỉải quyết nhanh gọn việc này, tại sao phải nói lý để làm gì?
Ôn Nguyễn chớp mắt, được, nàng thích cách làm này của Ân Cửu Dã.
Thứ lỗi cho Ôn Nguyễn, tất cả đều là vì nàng đánh không lại mấy người đó, chứ nếu không thì nàng đã cho mấy người đó một trận nhớ đời rồi.
Nhưng mà trời cao đã không thấu nỗi đau của bổn cô nương đây, vậy thì nàng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nhìn Ân Cứu Dã hoà nhã đáp: "Muốn trả thù thì cũng phải tính toán kĩ lưỡng rồi mới làm được, nếu không sẽ chuốc hoạ vào thân đó, ta và ngươi cứ quay về phủ trước đi, chuyện này từ từ tính sau."
Ân Cửu Dã lấy cây quạt cất ở trong áo từ nãy đến giờ ra, giơ ra trước mặt Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn vừa mới giơ tay ra tính lấy nó, hắn đã rút lại, nhìn Ôn Nguyễn nói:" Ta vừa mới cứu Ôn cô nương thêm một mạng nữa, cho nên, nếu ngươi muốn lấy lại chiếc quạt này cũng được thôi, nhưng ngươi phải trả lời cho ta một vấn đề."
Ôn Nguyễn: "Ngươi hỏi đi?"
Ân Cửu Dã: "Cô nương có thiếu một gã tuỳ tùng không?"
Ôn Nguyễn: "Hả?"
Ân Cửu Dã: "Ta tới làm thị vệ cho ngươi kiếm chút tiền có được không?"
Ôn Nguyễn nhìn quần áo trên người hắn, tuy nàng không biết rõ thời đại này quần áo vải vóc phải như thế nào mới được xem là tốt nhưng tuyệt đối y phục của hắn ta không phải được làm từ loại vải rẻ tiền.
Chưa kể tới cái mặt nạ che mặt của hắn ta, nhìn qua thôi là đã thấy vô cùng quý giá rồi.
Hơn nữa, thông qua việc tiếp xúc với hắn mấy ngày qua, Ôn Nguyễn có thể nhận ra hắn là một người tương đối hào phóng, cử chỉ cũng ưu nhã, không giống người thiếu tiền một chút nào cả.
Ôn Nguyễn hỏi: "Ngươi muốn đến chỗ ta là để được xem kịch hay mỗi ngày đúng không?"
Ân Cửu Dã: "Cô nương hiểu như vậy cũng không sai."
Nhưng thật ra Ôn Nguyễn cảm thấy, bản thân nàng đâu có rỗi hơi đến mức ngày nào cũng gây sự với người khác mà người khác cũng đâu phải lúc nào cũng có chuyện để đến làm phiền nàng, Ân Cửu Dã đi theo nàng, chắc gì đã có chuyện hay để mà xem chứ.
Cho nên Ôn Nguyễn lập tức đáp: "Vậy, chỗ ta không thiếu người, cám ơn."
Ân Cửu Dã cũng đã lường trước được nàng sẽ từ chối.
Nhìn cách nàng giải quyết mấy chuyện gần đây, hắn xem như cũng đã nhìn thấu được tính tình của Ôn Nguyễn rồi.
Trông nàng bây giờ cứ như một cái tượng gỗ vậy thôi chứ thật ra nàng cũng biết tức giận.
Chỉ cần không chọc tới nàng, nàng sẽ là một Ôn tiểu thư lễ nghĩ chu toàn, an tĩnh điềm đạm.
Còn nếu như đã dám đụng đến nàng, nàng nhất định sẽ dùng miệng lưỡi sắc bén của mình khiến người đó phải tức chết, thậm chí nàng còn dám cho mấy người làm hại nàng về chầu ông bà.
Bộ dạng bình tĩnh như vẽ này của nàng, không biết gặp phải chuyện gì thì mới xé rách được dáng vẻ ấy đây.
Ân Cửu Dã xoay xoay chiếc quạt trên tay, cười đáp: "Vậy chiếc quạt này, ta tạm thời giữ lại vậy."
Ôn Nguyễn gật đầu: "Được thôi"

Nói xong nàng quay đầu ôm mèo rời đi.
"Này Nguyễn Nguyễn, cái tên Cửu Âm Chân Kinh kia có ý gì vậy, ta cảm thấy hắn hình như có ý gì với ngươi đấy."
"Không có đâu." Ôn Nguyễn trả lời.
"Nguyễn Nguyễn, nghe ta nói nè, ta nói cho ngươi biết một điều." Nhị Cẩu Tử ngẩng khuôn mặt béo ú của nó lên, vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Ôn Nguyễn hiền từ nói: "Miệng của ngươi ngoại trừ dùng để ăn cơm ra thì còn dùng để nói chuyện nữa ."
"Ồ cám ơn, điều này mới lạ ghê!"
"Trời ơi! Nhanh giải thích đi! Hắn ta rốt cuộc có ý gì vậy?"
"Cơ học lượng tử."
"...."
"Gặp chuyện không quyết định được, sử dụng cơ học lượng tử."
"M* nó, cái gì mà liên quan tới vật lý nữa vậy, ngươi có tin ta giết ngươi hay không?"
Ôn Nguyễn đè Nhị Cẩu Tử đang chuẩn bị phát điên lại, kiên nhẫn giải thích: "Chị và Ôn Nguyễn của trước kia khác nhau quá nhiều, chính vì vậy nên hắn mới có chút tò mò, chỉ cần chờ tới lúc hắn quen với Ôn Nguyễn của bây giờ, chắc hẳn sẽ không còn việc gì nữa đâu."
Nhị Cẩu Tử nghe nàng giải thích xong không khỏi trầm trồ, hết lời khen ngợi: "Nguyễn Nguyễn ơi ngươi thông minh quá!"
"Không đâu"
"!!!!"
Ôn Nguyễn đành phải giải thích thêm một lần nữa: "Thật ra chỉ là vì chị đã xem qua hết cuốn tiểu thuyết này, thế nên đại khái chuyện gì sẽ xảy ra, chị đều có thể đoán được hết, tất cả những điều ấy không hề nói lên chị là một người thông minh."
"Nhưng mà Ôn Nguyễn tỷ tỷ, tâm tình của em không tốt nổi, chị mua cho em một con cá khô nhỏ nhỏ đi, xem như chị bồi thường cho em!" Nhị Cẩu Tử đói bụng, mèo con lật mặt nhanh như lật bánh tráng, làm nũng với nàng
"Chị có làm gì em đâu?"
"Tâm tình của em, sự vui vẻ của em ngày hôm nay bị chị làm hỏng rồi."
"Tự mình kiếm chuyện còn đòi bồi thường? Chuyện này không liên quan tới chị, cứ mơ tiếp đi!"
"...!Ta giết ngươi, cái người đáng chết này!!!!!"
"Em chỉ là một con mèo thôi!"
"Ta là AI, ta sẽ sử dụng siêu năng lực giết ngươi chết cho coi."
"Chị từng chết một lần rồi!"
"...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận