Xuyên Sách Tn 70 Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường


"Đi theo anh."
Lục Tiến Dương đứng trước mặt Ôn Ninh, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Ninh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, theo phản xạ hỏi một câu rồi bước theo sau anh.
Lục Tiến Dương giữ gương mặt lạnh lùng, không nói một lời, đi thẳng đến một phòng bệnh không có ai ở cuối hành lang, sau đó quay đầu nhìn Ôn Ninh, ra hiệu cho cô vào trong.
Ôn Ninh bước vào, Lục Tiến Dương đi theo sau, sau khi vào liền thuận tay khóa cửa lại.

Anh quay người, bóng dáng cao lớn áp sát cô, khiến cô bị dồn đến cạnh giường bệnh.
Ôn Ninh bị khí thế áp đảo của anh làm cho ngồi bệt xuống giường bệnh.


Lục Tiến Dương cúi xuống liếc qua ống quần của cô, nhìn thấy mấy chỗ cháy đen, tim anh gần như ngừng đập.

Anh ngồi xổm xuống, giúp cô kéo ống quần lên để kiểm tra, cho đến khi thấy trên da chân mịn màng của cô xuất hiện vài vết đỏ rõ ràng, giọng nói của anh trở nên khác đi: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Ôn Ninh lén liếc mắt nhìn anh, thấy anh mặt mày cau có, quai hàm căng lên, rõ ràng là đang tức giận.

Ban đầu cô còn định nói dối để cho qua chuyện, nhưng bây giờ không dám nữa, chậm rãi đáp: "Chỉ là không cẩn thận bị văng vào một chút, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra rồi, không sao đâu, vài ngày nữa sẽ lành."
Nghe cô đã đi khám bác sĩ, trái tim đang thắt lại của Lục Tiến Dương cũng dịu đi phần nào, nhưng anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu nghiêm khắc: "Em gặp nhiều chuyện ở đơn vị như vậy, sao lại không nói với anh?"
Tại sao cô không bao giờ nhắc đến?
Cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh.
Cô có thực sự coi anh là người yêu không?
Ôn Ninh mím chặt môi đỏ, giải thích: "Em sợ anh lo lắng, với lại bình thường anh ở căn cứ cũng rất bận, những chuyện em tự giải quyết được thì em tự xử lý, không cần làm phiền anh."
"Làm phiền?" Lục Tiến Dương cau mày, "Em là người yêu của anh, em sợ làm phiền anh sao?"
Quan hệ thế nào mới sợ làm phiền người khác?
Chỉ có những người không thân thiết mới sợ làm phiền nhau!
"Em không có ý đó," Ôn Ninh không biết phải giải thích thế nào, cô không phải sợ làm phiền anh, chỉ là không muốn dựa dẫm vào anh mọi lúc mọi nơi.

Vậy nếu một ngày nào đó anh không còn ở bên, cô sẽ phải tìm ai?

Cô phải có khả năng tự mình giải quyết vấn đề.
"Vậy ý em là gì? Nói rõ ra đi." Lục Tiến Dương mím chặt môi, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Ninh vốn đã cảm thấy mệt mỏi cả ngày, bây giờ lại bị Lục Tiến Dương hỏi một cách gay gắt, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy ấm ức, mũi cay cay, chỉ cần chớp mắt, nước mắt đã tràn ra khỏi mi.
Thấy cô khóc, biểu cảm căng thẳng của Lục Tiến Dương dịu lại, anh đưa tay lau nước mắt trên má cô, giọng nói khàn khàn: "Khóc gì chứ, anh hỏi em, em có thực sự coi anh là người yêu không? Thực sự tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh không?"
"Lần trước em bị Hướng Binh vu khống, em cũng không nói với anh, thà tự đi bệnh viện kiểm tra, rồi chạy đến công an nhờ người khác giúp đỡ, cũng không hề nghĩ đến việc tìm anh."
"Lần này có người bỏ độc vào ly nước của em, em cũng không nói với anh lời nào."
"Em có biết cảm giác của anh như thế nào khi nghe những chuyện này từ miệng của người khác không?"
Lục Tiến Dương hít thở khó khăn, sự cay đắng từ cổ họng lan đến tim, anh từ từ hạ tay đang lau nước mắt cho cô xuống.
Ôn Ninh vốn dĩ đang cảm thấy rất tủi thân, mắt ngấn lệ, nhưng khi nghe anh nói, cuối cùng cô cũng hiểu được logic của anh rồi.

Hóa ra anh nghĩ cô quá độc lập, không cần đến anh.


Rốt cuộc, chính anh mới là người thiếu cảm giác an toàn trong mối quan hệ này.
Ôn Ninh vừa khóc vừa cười, đứng lên trước mặt anh, hai tay níu lấy quân phục của anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn vào khóe môi căng cứng của anh, giọng nói dịu dàng:
"Đừng giận nữa mà, sau này có chuyện gì em sẽ nói với anh đầu tiên được không?"
"Sao em lại không coi anh là người yêu chứ? Trong mắt, trong tim em đều chỉ có anh, không tin anh nhìn vào mắt em, sờ vào tim em đi, em thích anh đến mức nào, anh không cảm nhận được sao..."
Ôn Ninh ngọt ngào nói những lời ngọt ngào, rồi vòng tay qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lồng ngực anh, khiến trái tim Lục Tiến Dương mềm nhũn, đột nhiên anh nâng tay giữ lấy gáy cô, kéo mạnh cô vào lòng, ép khuôn mặt cô dán chặt vào ngực anh.
Anh dùng lực lớn như muốn kéo cô vào bên trong cơ thể mình.
Cô nghe được nhịp đập mạnh mẽ, dồn dập từ trái tim anh trong lồng ngực.
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, mọi hiểu lầm, nghi ngờ, trong khoảnh khắc này đều tan biến, chỉ còn lại hai trái tim yêu nhau, thuần khiết và cháy bỏng, đập vì nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận