Ôn Ninh không ngờ lại gặp Lục Tiến Dương vào sáng sớm như thế này.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Đôi mày thanh tú vốn vì đau đớn mà nhíu lại, lúc này trong mắt cô lại thêm vài phần sững sờ.
"Lên xe."
Giọng nói của Lục Tiến Dương mang chút khàn khàn mệt mỏi, nhưng vẫn đầy lạnh lùng cứng rắn.
Chần chừ một giây, Ôn Ninh mở cửa xe, ngồi vào trong.
Khoảnh khắc cô mở cửa, khóe môi căng thẳng của Lục Tiến Dương lập tức giãn ra, ngay sau đó lên tiếng nhắc nhở: "Thắt dây an toàn vào."
Ôn Ninh theo phản xạ kéo dây an toàn bên cạnh ghế.
Cô bị thương ở tay trái, chỉ có thể dùng tay phải để kéo.
Nhưng cơ thể vừa bị va chạm, toàn thân đau nhức như bị dập nát, động tác tưởng chừng rất đơn giản lại khiến cô đau đớn đến mức không kìm được mà "hít" một tiếng, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
"Bị thương rồi à?"
Lục Tiến Dương nhấc mí mắt nhìn cô một cái, giọng điệu lạnh lùng thường thấy.
Khi anh vừa lái xe đến, nhìn thấy cô từ dưới đất đứng lên, đi khập khiễng, anh nghĩ cô không chú ý nên ngã.
Lúc này, ánh mắt anh lại quét từ đầu đến chân cô, không thấy có vết thương rõ ràng nào trên người.
Ôn Ninh cũng không biết tại sao, toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái, da thịt không chảy máu nhưng chỉ cần chạm nhẹ là đau, mắt cô ửng đỏ, môi mím chặt, cuối cùng vẫn cố nhịn đau, bật ra hai chữ: "Không sao."
"Bị thương ở đâu?"
Lục Tiến Dương cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trán nổi gân xanh, anh quay người lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi.
Ôn Ninh đành phải nhấc cánh tay trái của mình, kéo tay áo lên một chút, chỉ thấy cổ tay vốn mảnh mai đã sưng phồng một vòng, xanh tím, tương phản rõ ràng với làn da trắng mịn xung quanh, trông thật đáng sợ.
"Chỗ này, chỉ cần động là đau, lúc nãy bị bánh xe đè qua."
Lục Tiến Dương nhìn chằm chằm vào cổ tay sưng tím của cô, thu ánh mắt lại.
Ngay lập tức, anh nghiêng người về phía cô, bóng dáng cao lớn phủ lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhìn từ xa như thể anh đang ôm cô vào lòng.
Ôn Ninh theo phản xạ túm chặt ống quần, đôi mắt to tròn trợn lên, thở gấp: "Anh, anh làm gì vậy..."
Lục Tiến Dương không trả lời, đột nhiên giơ tay, kéo dây an toàn bên cạnh cô, thắt chặt lại cho cô.
Thì ra là giúp cô thắt dây an toàn.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, má bất giác hơi đỏ.
Lục Tiến Dương ngồi lại vị trí của mình, hai tay đặt lên vô lăng, không cho phép phản kháng: "Đi bệnh viện trước đã."
Ôn Ninh không muốn lỡ thi: "Không cần, tôi chịu được, sắp thi rồi, để tôi thi xong rồi hãy đi bệnh viện."
Lục Tiến Dương không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận không dễ nhận ra: "Lúc này còn nghĩ đến thi, không cần tay nữa à?"
Ôn Ninh cúi đầu nhìn cổ tay mình, một vòng đỏ sưng tấy nhìn thật đáng sợ.
Cô cần tay của mình, và cô cũng cần thi, nên cô kiên quyết nói: “Kỳ thi này thật sự rất quan trọng với tôi, anh đưa tôi đến đoàn văn công được không?”
Thấy Lục Tiến Dương không động lòng, cô lại hạ giọng, ánh mắt long lanh như hươu non nhìn anh: “Em xin anh, anh trai.”
Anh trai...
Yết hầu của Lục Tiến Dương khẽ nhấp nhô, ánh mắt thoáng thấy vẻ cầu khẩn trên gương mặt cô, một giây sau, anh vẫn xoay vô lăng.
Chiếc xe rẽ hướng, đi về phía đoàn văn công.
Thấy con đường quen thuộc, Ôn Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nghe thấy giọng lạnh lùng bên cạnh: “Tay bị thương như thế nào? Ngã à?”
Ôn Ninh thành thật đáp: “Không, lúc rẽ, từ góc đường bất ngờ lao ra một chiếc xe đạp, em không kịp tránh nên bị đâm ngã.”
Trong đầu Lục Tiến Dương hiện lên cảnh cô vừa miêu tả, giọng anh lạnh đi vài phần: “Anh ta đâm vào em, rồi còn đè lên cổ tay em?”
Ôn Ninh gật đầu.
Lục Tiến Dương suy nghĩ cẩn thận, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
“Em sắp tham gia kỳ thi, cổ tay lại bị người khác đâm, không thấy trùng hợp sao?”
Nghe anh nói vậy, Ôn Ninh cũng bắt đầu suy nghĩ.
Sáng sớm đường phố không có nhiều xe cộ, đường rộng như thế, người đó lại đi sát mép tường, qua góc đường không những không giảm tốc mà còn tăng tốc, lúc nãy Ôn Ninh vì đau đớn mà chưa kịp nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, cô gần như chắc chắn đối phương cố ý.
Cố ý đâm xe vào cô.
Nếu lúc đó cô không kịp tránh, có lẽ bây giờ cô đã bị đâm nặng hơn, không thể đứng dậy nổi, càng không thể tham gia kỳ thi.
Đúng vậy, kỳ thi, như vậy mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính là không muốn cô đi thi.
Vậy thì, ai là người đứng sau vụ tai nạn này, không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Ôn Ninh lạnh lùng.
Cô đã nghĩ rằng Chu Di sẽ trả thù, nhưng không ngờ cách trả thù lại độc ác như vậy.
Mà đối phương có thể mai phục sẵn, nắm chính xác thời gian cô qua góc đường, chắc chắn là biết rõ thời gian cô ra khỏi nhà, trong đầu Ôn Ninh hiện lên khuôn mặt của Diệp Xảo, lòng cô đã hiểu ra.
Một Chu Di, một Diệp Xảo, quả nhiên là cùng một giuộc, dù cô đã cố phá vỡ mối quan hệ của hai người, họ vẫn liên minh với nhau vì cô.
Lục Tiến Dương thấy cô im lặng không nói, sắc mặt không tốt, lông mày anh nhướng lên: “Em biết là ai?”
Ôn Ninh gật đầu, kể lại toàn bộ chuyện Chu Di tung tin đồn suốt mấy ngày nay cho anh nghe.
“Sau khi đến thủ đô, em không quen nhiều người, ngoài Chu Di, em không nghĩ ra ai khác cố tình chỉ đạo người đâm xe vào em.”
Nhưng bây giờ không có thời gian để đi tính sổ với đối phương, cũng không có chứng cứ, mọi chuyện để sau khi thi xong rồi tính.
Lục Tiến Dương nghe xong, đôi mắt đen sâu như hồ băng tỏa ra hơi lạnh: “Chuyện này em đừng xen vào, anh sẽ xử lý.”
Lần này Ôn Ninh không cãi lại anh, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Xe nhanh chóng đến cổng đoàn văn công, Lục Tiến Dương xuất trình giấy tờ cho lính gác, xe được thông qua, lái thẳng vào bên trong.
Lục Tiến Dương hỏi: “Em thi ở tòa nhà nào?”
Ôn Ninh lấy thẻ dự thi ra, nhìn vào địa điểm thi trên đó, “Ở tầng ba, tòa nhà phía Bắc.”
Xe rẽ vào ngã tư phía trước, dừng lại, Lục Tiến Dương nhìn tòa nhà năm tầng phía trước, nói: “Đây là tòa nhà phía Bắc, xuống xe rồi em đi lên cầu thang bên phải.”
Dừng một giây, Lục Tiến Dương lại hỏi: “Có đi được không?”
Ôn Ninh tháo dây an toàn, cử động chân một chút, có hơi đau nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại, cô gật đầu: “Chân không sao, có thể đi được.”
Nói xong, cô liếc nhìn Lục Tiến Dương một cái, đôi môi anh đào khẽ nhấp: “Cảm ơn...!Anh cả.”
Cô vốn định gọi là đồng chí Lục, nhưng lại cảm thấy hơi xa lạ, dù sao người ta vừa giúp mình, nên suy nghĩ một chút, cuối cùng cô đổi giọng gọi anh là anh cả.
Đường nét khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tiến Dương không tự giác dịu lại đôi chút, giọng trầm thấp: “Ừ, thi tốt nhé.”
...
Ôn Ninh bước vào phòng thi.
Lúc này trong phòng thi đã có hai người ngồi, một nam một nữ, cả hai đều mặc quân phục màu xanh, có vẻ rất quen thuộc, đang trò chuyện.
Quần áo trên người người phụ nữ, Ôn Ninh đã thấy Hà Phương mặc qua, suy đoán người phụ nữ này chắc chắn là thành viên của đoàn văn công, có lẽ là hai đồng chí mà Hà Phương nói muốn chuyển công tác nội bộ.
Ôn Ninh thu hồi ánh mắt, không có tâm trạng trò chuyện, tìm một chỗ xa hai người ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cửa ra vào liền vang lên tiếng giày gõ trên mặt đất, Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn, là một nữ đồng chí trung niên mặc quân phục, tóc ngắn ngang tai, tay xách một chiếc cặp da màu đen, chân mang giày da gót vuông màu đen, rõ ràng không phải là thí sinh mà là người giám thị.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ôn Ninh nghe thấy hai đồng chí đang trò chuyện phía trước đồng thời im lặng, sau đó cười tươi gọi: “Chào trưởng phòng Chu.”
Trưởng phòng Chu?
Ôn Ninh lập tức biết đối phương là ai, Chu Phương, cô của Chu Di.
Chu Phương khẽ gật đầu với hai người chào hỏi, sau đó ánh mắt rơi vào Ôn Ninh, bình tĩnh đánh giá cô một lượt, không nói gì, sau đó đặt cặp da sang bên cạnh, cầm một viên phấn từ trên bàn, quay người bắt đầu viết lên bảng.
“Đây là đề thi viết hôm nay, tổng cộng ba câu, thời gian làm bài một giờ.”
“Sau khi kết thúc thi viết, mười phút sau sẽ tiến hành phỏng vấn, tại phòng học bên cạnh.”
Nói xong, Chu Phương bắt đầu phát giấy thi.
Mỗi người ba tờ giấy trắng có kẻ dòng.
Ôn Ninh nhìn ba đề bài trên bảng, hai đề là về kế hoạch tổ chức sự kiện, một đề là sáng tác, yêu cầu sáng tác một bài thơ yêu nước, không giới hạn số chữ.
Trước đây Ôn Ninh là trưởng ban tuyên truyền ở đại học, đã tổ chức và lên kế hoạch cho nhiều sự kiện, như đêm hội tân sinh viên, cuộc thi ca hát trong trường, lễ trao giải và thậm chí cả lễ kỷ niệm thành lập trường, có thể nói kinh nghiệm thực tiễn trong việc tổ chức sự kiện rất phong phú.
Còn về sáng tác thơ, lại càng đơn giản hơn, dạo này cô ngày nào cũng viết bài để gửi đăng báo, tích lũy được không ít tài liệu, tùy tiện có thể viết ra một bài.
Đến giờ, mọi người đều nộp bài xong, rồi chờ gọi tên vào phỏng vấn.
Ôn Ninh là người cuối cùng được gọi vào phỏng vấn.
Hai đồng chí bước ra trước cô đều mang vẻ mặt ủ rũ, như vừa trải qua một cuộc tra khảo.