Một bàn to đúng lúc thừa ra bốn vị trí, cả bốn người qua đó ngồi xuống.Cố Khê vừa vặn ngồi cạnh Hạ Hữu Nam.
Sở Hào Hưng ngồi cùng bàn lên tiếng: "Cố Khê, đã mấy năm cậu không tham gia họp lớp rồi, tớ còn tưởng cậu thành tác giả nổi tiếng rồi không muốn gặp mặt người thường giống bọn tớ nữa"
Tuy biết Sở Hào Hưng nói đùa, Cố Khê vẫn giải thích "Không phải vậy đâu, mấy năm nay tớ đề ở thành phố S, không hay trở về đây nên không có cách nào tham gia họp lớp được"
Đàm Mỹ Thanh nói "Cố Khê, tớ bảo này, tớ cũng là fan của cậu đấy, mỗi quyển sách cậu ra tớ đề mua, còn giới thiệu cho bạn bè nữa"
Cố Khê cười "Cảm ơn nhé"
Sở Hào Hưng nhìn về phía Hạ Hữu Nam "Còn có thiên tài Stanford của chúng ta nữa, nghe nói cậu về đây mở công ty?"
Hạ Hữu Nam trả lời "Ừ"
Sở Dục Tân chen thêm một câu "Ha ha, không giấu giếm gì các cậu, hiện tại tớ cũng làm việc cho công ty của Hạ thiếu"
Đàm Mỹ Thanh hỏi "Sở Dục Tân, vậy cậu làm chức vụ gì?"
Sở Dục Tân trả lời "Quản lí đầu tư"
Đàm Mỹ Thanh nghe thấy cái danh giám đốc, thấy rất ngạc nhiên "Lợi hại như vậy sao, vừa vào đã thành quản lí rồi"
"Không thì sao, cậu cho rằng giao tình mười năm với Hạ thiếu là giả sao?"
Khương Linh giải thích "Các cậu đừng nghe cậu ấy nói, cậu ấy cũng chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, người trong công ty đều được coi là quản lí, cũng chỉ là một cái danh thôi"
Sở Dục Tân xụ mặt, nhỏ giọng nói "Cậu không thể để tớ khoe khoang một chút sao?"
Đường Thành nói tiếp "Hai cậu cũng đừng khoe ân ái nữa, chúng tớ chưa ăn cơm mà đã ăn 'cơm chó' no luôn rồi"
Cố Khê nhìn xung quanh, hôm nay còn chưa có đến 20 người, Đường Tiểu Dĩnh cũng không xuất hiện.
Mấy năm nay cô không để ý đến tình hình của cô ấy, không biết hiện tại cô ấy sống thế nào.
Lúc sau có thêm nhiều người, bàn ăn đông đủ hơn, đồ ăn cũng được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Trên bàn ăn, chủ đề nhiều nhất là chuyện công việc, người làm việc cho doanh nghiệp, người lại thi công chức, có người lại đổi hướng làm giáo viên.
Cuối cùng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cố Khê, Đàm Mỹ Thanh hỏi: "Cố Khê, nhiều năm không gặp rồi, hiện tại cậu làm gì, vẫn viết tiểu thuyết sao?"
Cố Khê lắc đầu "Không, hiện tại tớ làm phóng viên biên tập cho một công ti truyền thông"
Nghe thấy hai chữ phóng viên, Đường Thành thích thú "Làm phóng viên à? Vậy thì không phải là được lên TV mỗi ngày sao?"
Cố Khê cười cười, giải thích cho cô ấy "Phóng viên biên tập thực ra chú trọng ở việc phỏng vấn và biên soạn nội dung, không giống như phóng viên của đài truyền hình xuất hiện trên màn hình TV"
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lớp trưởng Ngô Văn Hân tiếp lời "Vậy thì vẫn rất giỏi nha"
Cố Khê khiêm tốn nói "Thật ra cũng không yêu cầu kĩ năng đặc biệt gì"
Sở Hào Hưng uống một ngụm bia, nói sang chuyện khác "Nào nào nào, chúng ta đừng chỉ nói chuyện công việc, tâm sự chuyện cuộc sống đi"
Sở Dục Tân nói "Vậy thì bắt đầu từ cậu, đã kết hôn chưa?"
Sở Hào Hưng nói tiếp "Chưa đâu, có ai để giới thiệu sao? Anh Tân?"
"Công ti tôi có mấy em gái không tồi, hôm nào tôi giới thiệu cho cậu"
Khương Linh trợn mắt, bất đắc dĩ nói "Nói chuyện cuộc sống sao lại biến thành hiện trường xem mắt thế này"
Đàm Mỹ Thanh cũng không thích mấy nam sinh trêu chọc nhau "Đúng đó, chúng ta nói xem lớp chúng mình ai đã kết hôn rồi"
Đường Thành chỉ Sở Dục Tân và Khương Linh "Kết hôn, hai bọn họ chưa đâu, vẫn chỉ là bạn cùng lớp thôi"
Khương Linh nói "Bàn chuyện chúng tớ có vì vui, ai cũng biết rồi"
Sở Dục Tân tiếp lời "Bọn tớ cũng không có gì để nói cả, dù sao kết hôn nhất định sẽ mời rượu mọi người"
Đàm Mỹ Thanh nhìn cả bàn, cười xấu xa "Ở đây có ai lén lút đăng kí kết hôn không, nhanh báo cáo đi"
Sở Hào Hưng nói "Sẽ không có ai cố ý giấu nhỉ, kết hôn là chuyện tốt, không cần phải học theo người nổi tiếng ẩn hôn"
"Người kết hôn trong lớp chúng ta, tớ biết, có Đường Tiểu Dĩnh" Ngô Văn Hân nói
Cố Khê ngơ ngác, Đường Tiểu Dĩnh?
Cô còn chưa lên tiếng, Sở Dục Tân đã hỏi trước "Thật không, Đường Tiểu Dĩnh kết hôn rồi?"
"Đúng vậy, Tết tớ còn sang nhà cô ấy, chồng cô ấy cũng không tồi đâu"
"Wow, không ngờ Đường Tiểu Dĩnh lại là người đầu tiên trong lớp mình kết hôn nha"
Cố Khê nghe xong, nhìn trộm phản ứng của Hạ Hữu Nam ở bên cạnh.
Anh đã nhận ra ánh mắt của cô liền nghiêng đầu, Cố Khê không kịp tránh, đúng lúc bị bắt gặp, cô vội vàng uống một ngụm nước trái cây, giấu cái nhìn trộm của mình.
Bởi vì uống vội nên bị sặc, cô ho nhẹ vài tiếng.
Hạ Hữu Nam lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, nói nhẹ nhàng "Uống chậm một chút"
Cố Khê nhận lấy, đáp một tiếng "Ừ"
Ăn cơm xong, phục vụ tiến vào dọn bàn, mang hai thùng bia, đổi từ ánh đèn sáng sang màu tối hơn, căn phòng liền biến thành phòng hát karaoke.
Có người hát, cũng có người tham gia trò chơi.
Cố Khê theo mọi người ngồi quanh bàn chơi sự thật hay thử thách.
Chọn thử thách thì phải uống rượu, sự thật thì phải trả lời một câu hỏi.
Đặt một chiếc đĩa quay giữa bàn, trên đĩa có mười bóng đèn nhỏ, mỗi chiếc lần lượt sáng lên.
Sau khi dừng lại, người đối diện bóng đèn bật sáng sẽ chọn sự thật hoặc thử thách.
Người đầu tiên được chọn là Sở Dục Tân, thấy bóng đèn trước mắt, cậu ta gào lên một tiếng "Đậu má, cái vận khí khỉ gió gì thế này"
Đàm Mỹ Thanh hỏi "Sự thật hay thử thách đây?"
Sở Dục Tân nói "Chọn thử thách thì phải uống rượu, hôm nay tớ lái xe, còn có thể chọn sao?"
Sở Hào Hưng vỗ bàn "Đên đây nào, tớ hỏi cậu, nghe rõ đây.
Câu hỏi của cậu là, bạch nguyệt quang* trong lòng cậu là ai?"
*Bạch Nguyệt Quang=Ánh Trăng Sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
(dembuon.vn)
Câu hỏi vừa được đưa ra, mọi người đều nhìn về phía Khương Linh.
Ngô Văn Hân nói "Hào Hưng, câu hỏi này sắc bén đấy"
Sở Dục Tân ngửa mặt lên hét "Ha ha ha, nói cho các cậu nghe này, câu hỏi này không cần nghĩ, bạch nguyệt quang của tớ còn có thể là ai nữa, là vợ tớ chứ ai nữa!" Anh nhìn sang Khương Linh đang ngồi bên cạnh "Năm 17 tuổi tớ gặp được vợ của mình, ngoài cô ấy thì còn ai có thể nữa?"
Mặt Khương Linh đỏ bừng, vừa bực mình lại vừa buồn cười nói "Sở Dục Tân, còn chưa kết hôn đâu, ai là vợ của cậu chứ"
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi"
Đàm Mỹ Thanh nhìn về phía Sở Hào Hưng, mắng nhẹ "Xem câu hỏi của cậu này, còn ngại đêm nay chưa ăn đủ 'cơm chó' sao?"
Sở Hào Hưng lắc đầu thở dài "Sai lầm, sai lầm rồi"
Đường Thành nói "Đến đây nào, tất cả ngồi đi, lượt thứ hai của trò chời bắt đầu rồi!"
Ấn nút khởi động, đèn trên đĩa quay lại xoay vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt Cố Khê.
Cố Khê nghĩ một lúc rồi nói "Tớ chọn sự thật"
Lúc này, Sở Hào Hưng lại tranh hỏi "Cố Khê, nụ hôn đầu của cậu dành cho ai?"
Cố Khê đỏ mặt, liếc nhìn Hạ Hữu Nam một cái, lập tức quyết định "Ngại quá, tớ chọn thử thách"
Nói xong, cô đứng dậy, tự động cầm li rượu trắng trên bàn.
Cốc rượu 40 độ uống xong, cảm giác nóng rát từ cổ họng liền xuống tới dạ dày.
Rồi cô ngồi xuống, theo bản năng nghiêng đầu nhìn chiếc ghế sofa ở cạnh tường, Hạ Hữu Nam không tham gia trò chơi, cũng không hát; anh chỉ yên tĩnh nhìn về phía bên này, đại khái là vừa uống rượu xong, đôi mắt của Cố Khê có phần mê man.
Nụ hôn đầu tiên à, cô nhớ tới ngày mưa năm cấp ba đó, trời có chút lạnh lẽo, ở trạm xe buýt, người nào đó cầm ô, vì cô không muốn anh bị ướt nên đứng trước mặt, không kịp phản ứng, người nào đó đột nhiên cúi xuống chạm vào môi cô.
Mùa đông năm đó, đôi môi ấm áp và mềm mại kia, là cảm giác duy nhất mà cô nhớ.
Thời gian trôi qua, chuyện kia đã là của 6 năm trước.
6 năm trôi qua, cô vẫn luôn nhớ tới nụ hôn kia, và cả ngày mưa che ô vì chàng thiếu niên đó nữa.
Khoảng 11 giờ, mọi người lần lượt ra về.
Cố Khê và Khương Linh xuống tầng trước, đợi Sở Dục Tân lấy xe tới.
Tới tầng một, cánh tay có thêm một lực, Cố Khê quay đầu lại, nhìn tay Hạ Hữu Nam đang nắm lấy tay mình, không hiểu ý định của anh.
Hạ Hữu Nam nói "Tôi đưa cậu về"
Cố Khê mấp máy môi, đỏ mặt gật đầu "Được"
Khương Linh thấy hai người, tự động buông tay Cố Khê, kéo dãn khoảng cách.
Sở Dục Tân đã lái xe tới, đỗ vào ven đường, hạ cửa kính gọi "Ở bên này!"
Khương Linh nói với Cố Khê "Cố Khê, tớ về trước đây"
Cố Khê gật đầu "Ừ, tạm biệt"
Khương Linh chạy chậm về phía Sở Dục Tân, Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam, anh nói "Đi thôi"
"Ừ"
Đường phố lúc hơn 11 giờ vắng vẻ, xe cứ ổn định lăn bánh, trong xe lại thật tĩnh lặng.
Cố Khê có chút thất thần, ngẫu nhiên nhìn Hạ Hữu Nam, muốn nói lại thôi.
Hạ Hữu Nam mở lời trước "Bệnh của mẹ câu có ổn hơn chưa?"
Cố Khê nói "Sau khi phẫu thuật thì ổn định rồi, khoảng một tuần nữa có thể xuất viện rồi"
"Ừ" Chủ đề này rất nhanh đã kết thúc, sự yên tĩnh lại tiếp tục.
Cố Khê lại bắt chuyện " Bài phỏng vấn với cậu hôm qua được đăng rồi, lượng người đọc và phản ứng đều tốt, nhiều người trong ngành đánh giá cậu rất cao"
Hạ Hữu Nam chỉ "ừ" một tiếng để đáp lại.
Nhìn khuôn mặt không có cảm xúc dư thừa nào, phảng phất giống như chuyện này không liên quan gì đến anh vậy, Cố Khê cười nhẹ "Cậu vẫn như thế, không quan tâm đến chuyện gì cả"
Hạ Hữu Nam nhìn tình hình giao thông phía trước "Những chuyện tôi để tâm, thời gian không thể xóa nhòa**"
**Câu này mình sửa một chút để thêm văn vẻ thôi ≧◡≦
Câu nói chỉ như vô tình thốt ra lại khiến trái tim Cố Khê lỡ một nhịp.
Cố Khê nhìn chiếc túi trên chân, ngón cái cố ý vuốt nút kim loại hình hoa hồng; trong lòng lại âm thầm tự giễu, Hạ Hữu Nam cũng không nói cụ thể chuyện mà anh để tâm những năm trước là gì, vậy thì cô nghĩ nhiều làm gì chứ?
Tới tiểu khu, Cố Khê tháo dây an toàn xuống xe, nói với Hạ Hữu Nam "Cảm ơn"
Hạ Hữu Nam cũng xuống "Muộn rồi, tôi đưa cậu vào"
Cố Khê cũng không sợ đi về khuya, lúc trước khi cô tăng ca đến rạng sáng cũng chỉ về một mình.
Nhưng cuối cùng cô cũng không từ chối, đồng ý với lời nói của anh.
Giờ này ở tiểu khu rất yên tĩnh, cứ cách một đoạn lại có đèn đường, chỉ là ánh đèn có chút mờ ảo.
Hạ Hữu Nam để tay trong túi quần, cùng cô đi trên con đường nhỏ, bước chậm như hi vọng đoạn đường này sẽ kéo dài mãi.
Cố Khê cầm túi xách, nhìn Hạ Hữu Nam "Tớ có thể hỏi cậu vấn đề này không?"
"Ừ, cậu hỏi đi"
Tại buổi họp lớp hôm nay cô nghe tin Đường Tiểu Dĩnh kết hôn, cũng có nghĩa là tình tiết của thế giới tiểu thuyết này không phát triển theo cốt truyện gốc, cho nên cô muốn biết tâm trạng hiện tại của Hạ Hữu Nam.
Đại khái là vì hôm nay uống hai li rượu trắng, lá gan lớn hơn, Cố Khê lấy hết can đảm nói "Bây giờ cậu có bạn gái không?"
Hạ Hữu Nam không ngờ cô hỏi vấn đề này "Vì sao cậu lại hỏi chuyện này?"
Cố Khê nắm chặt túi sách, đột nhiên cảm thấy khẩn trương "Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu không trả lời cũng được"
"Không có" Hạ Hữu Nam lặp lại lời nói của mình "Tôi không có bạn gái"
Cố Khê thở dài nhẹ nhõm, cười nói "Trùng hợp ghê, tớ cũng không có bạn trai"
"Sau đó thì sao?" Hạ Hữu Nam hỏi
Cố Khê nhìn anh "Cái gì sau đó?"
"Cậu vừa hỏi tôi, tôi trả lời, không có chuyện gì nữa sao?"
"Sau đó..." Cố Khê có chút khẩn trường, sau đó thì có cái gì nữa sao? Cô cũng thấy rối loạn, cô liền chỉ về phía trước "Sau đó thì tới nơi rồi, cậu về đi, ngủ ngon nhé"
Cô chạy nhanh đến sảnh căn hộ như để trốn anh vậy.
Cố Khê thừa nhận vừa rồi cô có chút sợ hãi, lại càng không có dũng khí nói "nếu cậu không có bạn gái, vậy thì để tớ làm bạn gái cậu nhé"
Hạ Hữu Nam nhìn theo bước chân của Cố Khê, khóe môi khẽ nâng lên..