“Trên thế giới này, sinh vật sống đều rất nhiều.
Có những loài hàng nghìn năm về trước dường như đã tuyệt chủng hết.
Còn có những loài động vật được cấy ghép các loại gen khác nhau để tạo ra giống loài mới.
Nhân đây có một số hình ảnh cô chia sẻ cho các em cùng xem qua thử...”
Máy chiếu hiện lên hình ảnh các con vật có hình dáng khác lạ, có con gần như đáng yêu những rất nguy hiểm nhưng lại có nhưng con trông dữ tợn nhưng rất yếu.
Màn hình powerpoint không ngừng chuyển động.
“Các sinh vật đa phần nhìn đáng yêu lại rất nguy hiểm còn có thể liệt vào danh sách đen cần loại bỏ, các con khác tuy xấu xí nhưng lại yếu....!nếu có thể các em cũng thử kể vài con vật mà các em đã nhìn hoặc nghe qua xem.
Không cần quá quý hiếm, coi như là một buổi thuyết trình nếu tốt các cô sẽ cộng điểm thi giữa kì cho các em.”
Cả dãy lớp “Ồ” lên một tiếng rồi vui vẻ bàn luận.
Cô giáo sinh học lại nói tiếp “Nếu các em thấy hơi khó có thể lập theo nhóm thuyết trình...!Bạc Hạ Cửu, từ nhóm em trước nhé.”
Người bị nhắc tên lúc này thật sự tỉnh ngủ.
Cô khẽ mơ màng vâng dạ, dù ngủ nhưng thực chất cô vẫn nghe rõ được nội dung của bài giảng.
Lúc vặn người vài cái tầm mắt cũng di chuyển liếc nhìn được người phía dưới ung dung tự tại trên tay cầm cuốn sách “Kinh tế - Chính trị” đọc chú tâm như chẳng có gì có thể ảnh hưởng tới anh lúc này cả.
Thân ảnh cao ráo cùng với khuôn mặt ngũ quan sắc sảo khiến điên đảo chúng sinh, ông trời còn cho anh thêm một gia thế khủng cùng với sự thông minh xuất chúng, cũng phài thôi vì anh là Tiêu Dạ là nam chính mà, lí nào nam chính sao lại không thể hoàn hảo cho được.
Cô tên là Bạc Cửu may thay thế nào lại khá trùng tên với nữ phản diện trong quyển truyện “1314 ngày tôi theo đuổi học bá”
Tác giả của cuốn tiểu thuyết cũng giải thích con số “1314” chỉ là ám chỉ “một đời một kiếp” thôi.
Còn thời gian thực sự của nữ chính là đến 5,6 năm.
Tuy tên có hơi mang đậm chất motip ngôn tình cũ nữ chính theo đuổi nam chính về sau lại thành nam chính sủng nịnh nữ chính lên mây nhưng thật sự rất cuốn hút, đặc biệt nhất vẫn là nhân vật nữ phản diện này cô tuy là phản diện nhưng lại có khí chất rất riêng biệt, Bạc Hạ Cửu biết phân biệt tốt xấu tuy lời nói có phần khó nghe nhưng nếu tiếp xúc nhiều sẽ biết cô tốt như nào.
Ngáp vài cái cô đứng dậy, lúc chưa xuyên sách cô cũng đã có lúc hư hỏng thời còn đi học, lên với cái mác nhân vật phản diện cô có thể làm được.
Đứng lên trên bục giảng cô nhập một hình ảnh rồi bắt đầu thuyết trình chỉ mình cô không ai khác.
“Tarsier là một trong những loài linh trưởng nhỏ và quý hiếm, loài quỷ nhỏ Tarsier từng bị cho là tuyệt chủng năm 1921.
Tuy nhiên, sau 86 năm nó đã quay trở lại.
Khỉ lùn Tarsier xuất hiện trên trái đất là vào khoảng 48 triêu năm trước từng được phân bố rộng rãi ở nhiều khu vực trên trái đất.
Taries có đôi tai cùng cặp mắt lớn phân nửa mặt.
Đôi tai có tác dụng trợ giúp thính giác nhạy bén phát hiện mồi nhử cao, chi sau đặc biệt dài nhất là xương mu bàn chân giúp cho Tarsier hoạt động tốt về đêm khoảng cách mỗi cú nhảy đều dài gấp 40 lần.
Hiện nay nguy cơ tiệt chủng của chúng này càng cao, vì thu hẹp khoảng cách sinh sống...”
Phía dưới lớp yên lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối như được nghe kể chuyện chăm chú đến không ngờ.
Lưu giáo viên cũng từ đầu tới cuối im lặng hưởng thụ bài thuyết trình, quả thực cô vẫn rất hài lòng.
Bạc Hạ Cửu là tân học sinh mới bước vào thành tích khiến người khác nể phục hoàn toàn nghe nói tính khí hồi trung học có phần không tốt thành tích lại rất bình thường nhưng khi bước vào đầu học kì của phổ thông lại có tiến bộ vượt bậc.
Tuy không lấy được top 1 nhưng cũng là top 2 toàn khối cũng như toàn trường.
“Có thể nói con người suy ngẫm lại bản thân một chút sẽ liền nghĩ đến mình cần nên trưởng thành” Lưu giáo viên đặc biệt thích câu nói này.
Trước đó bất quá bản thân muốn tâm sự liền gặp Bạc Hạ Cửu, thấy cô hỏi thăm liền ngồi tâm sự một hồi lâu.
Nói tới Bạc Hạ Cửu muốn trốn chạy, mãi đến nói xong nào ngờ con bé lại nói “Đừng buồn, trên đời vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm.
Không cần quá vội chẳng quá chậm.
Trẻ làm không được về già làm tiếp”.
Lúc đó, Lưu Viễn lại cảm động đến khóc lớn.
Hồi sau khi đã bớt lại liền hỏi Bạc Hạ Cửu về chuyện xưa cũ chỉ có mỗi câu nói “Nên trưởng thành” mà tới giờ Lưu Viễn vẫn chẳng thể quên được.
Chính là vì người nói ra câu đó chẳng phì hợp với độ tuổi đang ăn chơi này.
Mỗi lần muốn tâm sự Lưu Viễn luôn muốn cùng Bạc Hạ Cửu tâm sự bất chi bất giác khiến thấy bản thân coi Bạc Hạ Cửu giống người cùng tuổi mà tâm sự.
“Lưu Viễn a~ vậy được rồi chứ” học sinh tất cả đều gọi giáo viên bằng họ nhưng người này lại dám gọi thẳng tên căn bản chê mình nhàn rỗi kiếm chuyện đi.
“Thuyết trình tốt lắm, vẫn nên gọi là giáo viên đi Bạc đại tiểu thư” thấy cô giáo trêu trọc Bạc Hạ Cửu lớp nãy còn yên tĩnh cũng sặc cười.
Bạc Hạ Cửu không quan tâm liền đi xuống tầm mắt lại liếc nhìn người dưới rồi nhanh chóng ngồi trở lại bàn học.
Người đằng sau cảm nhận được ánh mắt cũng ngước lên chỉ là nhìn thấy phần đuôi tóc được buộc bổng xoăn nhẹ với bờ vai nhỏ nhắn đang gục ngủ trên bàn phía trước là quyển vở che chắn.
Bất giác lại nhịn không được lâu lâu liếc nhìn một chút rồi lại chú tâm đọc sách.
Cứ vậy thời gian tan học trôi qua nhanh chóng chỉ lác đác vài người hướng cổng mà trở về.
Bạc Hạ Cửu mơ màng tỉnh giấc, liếc nhìn chung quanh cũng vắng bóng đoán là đã tan học liền từ từ ngồi dậy.
Mái tóc có chút rối cô liền thả tóc khiến nó đang rối cũng trở nên bông bềnh cào cào vài cái lại suôn mượt như ban đầu.
Tính toán cẩn thận cái gì đó, cô liền đứng lên đeo cặp lại thấy người phía dưới vẫn đang đọc sách.
Vẫn là cảm thấy kì lạ lúc cô say ngủ đến quên mất là tan giờ thì người phía sau cô như một mực chờ cái gì đó.
Đến lúc cô rời đi cũng thấy anh cũng rời đi.
Nhịn xuống câu hỏi đã lâu nên Bạc Hạ Cửu quyết định hỏi.
Chờ lúc ra khỏi phòng học, cô sóng vai theo anh.
Tiêu Dạ đi không nhanh như thể cố ý đi chậm lại nhưng gương mặt vẫn lãnh khốc lạnh tới thấu xương.
Cô vừa vặn rời tầm mắt nhìn qua anh “Tiêu Dạ”.
Bước chân thật là dừng lại rồi, khuôn mặt siêu lạnh nhạt quay qua nhìn.
Bạc Hạ Cửu có chút không vui nhưng cũng nhịn trong lòng.
“Bản thân cậu đang chờ cái gì?”