Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối


Tối hôm đấy, cô diện chiếc váy đã đi mua cùng bọn Sở Mộc Vi lên người, trang điểm không quá cầu kì, mái tóc được búi gọn cùng những lọn tóc mái mỏng mỏng ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bước lên taxi tới nhà hàng Âm nhạc Thiếu Niên, nơi đây là của một nhà cậu bạn mới mở nên chi phí thuê cũng đã giảm đi một nửa.
Xuống xe, trả xong tiền taxi Bạc Hạ Cửu bước vào.

Đây là nhà hàng nổi, khung cảnh rất đẹp lại nơi được các cặp tình nhân chú ý đến nhiều.

Bước qua cây cầu, cô liền đi được sang nhà hàng, mỗi dãy là 3 phòng, phòng lớp cô chọn được hướng ra mặt hồ thoáng mát.
Mở cửa đi vào, cả lớp cũng hướng ánh nhìn tới cô.

Sự kiều diễm lại gợi cảm khiến cho con trai trong phòng nhốn nháo hết cả lên.
"Cửu Cửu, xinh đẹp quá.

Đổ cậu mất thôi" Sở Mộc Vi ôm chầm lấy cô rồi mỉm cười.

Hôm nay cô nàng rất điệu đà, chiếc váy dài tới bắp chân, chiếc áo khoác mỏng, mang thêm đôi guốc cao 3cm màu trà, trên đầu là chiếc mũ nồi màu trắng tinh khôi "Cửu nhà ta đẹp nhất rồi" theo sau là Tôn Thắng, cậu cũng diện cho mình chiếc áo hoodi trắng áo khoác gió, chiếc quần bò và đôi giày Nike Air force
"Ừ" ngay bên cạnh là Tiêu Dạ, anh mặc chiếc áo hoodie đen với áo khoác nỉ ấm áp, chiếc quần jooger cùng màu và đôi vanz.

Lớn lên đẹp đến hại nước hại dân, như thế này còn cô nào không dám nhận lão công.

Mọi người cũng bắt đầu nhốn nháo hát hò "Này, Bạc Hạ Cửu cậu muốn lên song ca cùng không?" một bạn nam muốn rủ cô nên hát cùng.

Nhưng cô lại hôi e ngại, sợ mình hát không hay.
Tiêu Dạ bước đến nắm lấy tay cô kéo lên trên phía sân khấu "Lên đi, song ca cùng tôi" bên dưới là một mảng hò hét.
"Hát Some của JungiiGo.

Cậu biết bài đó không?" Bạc Hạ Cửu liền mở lời đã được dịch sang bản Trung lên cho Tiêu Dạ chỉ thấy anh lướt qua rồi nói "Đi!" Tức là anh thuộc xong rồi đó hả?
"Bọn tôi chọn Some của JungiiGo"
Tiêu Dạ cùng Bạc Hạ Cửu ngồi trên ghế bắt đầu chuần bị.

Lời đầu tiên là của Tiêu Dạ
Thỉnh thoảng anh lại cứ hay khó chịu,
cũng chẳng biết tại sao lại thế nữa.
Nhưng có điều, những cảm xúc của anh dành cho em là không hề thay đổi.
Anh tự nghĩ, phải chăng anh là một con người khó hiểu?
Cũng giống như anh tự đấu tranh với chính bản thân mình.
Hát xong được một đoạn, Tiêu Dạ đưa con mắt đã sớm thấy sự yêu chiều qua cô.

Bạc Hạ Cửu cũng khẽ mang giọng hát trong trẻo vang lên
Khi mà em đang thẩn thờ trong căn phòng vắng.
TV phát lại một tập phim em đã xem hôm qua rồi.
Em khư khư giữ chiếc điện thoại chẳng reo.
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Dạo gần đây, anh có cảm giác giống như là em là của anh.
Anh cứ ngỡ là vậy, mà hóa ra là chẳng phải.
Em dường như thuộc về anh.
Ai ngờ là thuộc người về người nào khác chăng?
Vậy thật ra chúng ta là gì của nhau đây?
Bạc Hạ Cửu và Tiêu Dạ có màn song ca rất tuyệt khiến mọi người phải im lặng lắng nghe, người phòng khác cũng phải nhoái sang nghe trộm.

Lớp trưởng thấy vậy liền mở cửa cho họ xem cùng.
Cảm thấy thật bối rối, nhưng dù sao cũng đừng rời xa nhé!

Cũng có cảm giác là người yêu của nhau đấy!
Nhưng cứ sai sai, hình như chẳng phải đâu
Bất cứ khi nào nhìn thấy em, em lại tỏ ra bối rối.
Mấy ngày nay, anh cảm thấy chán ghét
Chẳng muốn nghe em nói chúng ta chỉ bạn thân thôi.
Em thật muốn thức giấc bằng những tin nhắn của anh mỗi sáng.
Cuối ngày muốn chìm vào giấc ngủ là giọng nói ngọt ngào của em.
Đến cuối tuần, lại muốn được anh ôm chặt.

Trước ánh mắt của mọi người.
Gần đây, cảm thấy như là em thuộc về anh.

Mà nghĩ lại thật chẳng phải chút nào.
Em cũng cảm thấy em thuộc về anh nữa
Nhưng mà không phải vậy hả anh?
Mấy ngày này, thật sự ngán ngẫm khi mà em cứ mãi nói “Anh chỉ là bạn thân của em thôi “
Anh thật sự không thích, không thích em của những ngày này.
Nhưng em chỉ có mỗi mình anh thôi, anh là duy nhất đấy.
Hãy phân chia rõ ràng ranh giới của đôi ta.
Đừng có đẩy về phía em nữa.

Và bảo rằng: “Anh thích em mất rồi!”

Kết thúc bài anh nắm lấy bàn tay cô, làm động tác cúi người cảm ơn rồi kéo cô xuống khán đài.
"Đỉnh thật sự luôn á" mấy bạn nữ sung sướng vì được Tiêu Dạ rửa tai.

Còn có những người phòng khác qua xem cũng quay đăng lên weibo của họ.
Bạc Hạ Cửu chỉ có thể xấu hổ nhận lấy những lời khen ngợi.

Dĩnh Như cũng bước đến khuôn mặt cũng vui vẻ nhanh chóng biến sắc khi thấy Tiêu Dạ nắm lấy tay của Bạc Hạ Cửu "Tiêu Dạ, cậu hát thật hay quá.

Có thể song ca chung với tớ một lần không?"
Thấy Dĩnh Như đến Bạc Hạ Cửu giựt phắt tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh.

Chỉ sợ nữ chính hiểu lầm, liền nhanh chóng lui trước.

Đến trước bàn rượu vang rót lấy một li sóng sánh chất đỏ cherry nhấm nháp lấy một ngụm.
Không phải thượng hạng nhưng cũng rất ngon lại đặc biệt ít cồn.

Bọn nhóc cũng chơi thật lớn, lại chọn uống rượu vang không sợ bố mẹ mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận