Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối


Thứ 7 không phải đi học liền để bản thân lười nhác thức dậy lúc cũng là đã 9h hơn.

Cô co người một chút liền uể oải ngồi dậy, bên cạnh vẫn có người say ngủ.
Cánh tay của Tiêu Dạ cố nhấc mãi không ra, đành phải gọi cả anh dậy cùng "Tiêu Dạ, dậy đi" chỉ là tiếng nói có khi bé đến nỗi chỉ mình cô nghe thấy nhưng Tiêu Dạ vẫn mở đôi mặt nặng trĩu mò dậy.
Cuối cũng cũng được tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân.

Tiếp theo, Bạc Hạ Cửu nhường lại căn phòng tắm cho Tiêu Dạ bản thân lại ra phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Tráng lấy một quả trứng, chiên vàng lên.

Lấy miếng thịt hộp cắt thành một miếng dầy áp chảo cho nóng.

Bánh mì được nướng bơ vàng mật cùng lớp rau đặt lên trên, quả trứng, thịt, thêm nước sốt nữa là hoàn thành.

Cắt nửa chiếc bánh là thành một miếng sandwich.

Bạc Hạ Cửu cũng biết Tiêu Dạ chỉ uống cà phê buổi sáng liền đi pha.

Cho đến khi hoàn tất thì Tiêu Dạ đã tinh tươm ngồi xuống bàn ăn.
Căn lấy một miếng đã thấy miệng ngập tràn nước sốt cà chua cùng sốt thịt cay cay.

Không quá đậm vị cũng không quá nhạt nhẽo, rất vừa miệng.
"Ngon lắm" Tiêu Dạ khen lấy một câu, ở lâu với Tiêu Dạ quả thực quen sẽ không cảm thấy bị bất ngờ.

Khen như vậy tức là cảm thấy được rồi, người nấu đương nhiên cũng sẽ vui vẻ.

Có đầu bếp nào lại không muốn khách hàng mình cảm nhận ngon miệng chứ.
Xong xuôi bữa sáng, Bạc Hạ Cửu uống lấy một ngụm sữa, tay cầm chiếc điện thoại đã bị Sở Mộc Vi bỏ bom cả sáng.

May là hôm qua để chế độ im lặng nếu không lỗ tai hay không lại bị tra tấn.
Sở Mộc Vi gọi tới...![Tớ nói này, cậu với Tiêu Dạ là tính cônh khai yêu đương]
[Khụ khụ.....!cái quỷ gì? Cậu tỉnh ngủ chưa vậy?] Phước Sở Mộc Vi ban cho thật lớn, vừa bắt máy đã gặp ngay câu hỏi thẳng thừng ngụm sữa cũng vì thế mà dừng lại khiến cô sặc đến chảy nước mắt.
[Cửu, cậu không thể giấu diếm, thêm việc cái váy đó tới có hơi quen nhé]
Bạc Hạ Cửu chỉ đành vào weibo của Tiêu Dạ xem, cũng may chỉ là tấm ảnh cô bị hôn xuống che đi nửa khuôn mặt mà thôi [Vi Vi, đúng là tớ thật nhưng cái gì mà công khai quan hệ gì đó liền không phải]
[Cửu mắt tớ không mù, tớ nhìn còn tinh lắm.

Cậu tính lừa con nít còn được, chứ Sở Mộc Vi một thiếu nữ sắp lên 16 tuổi cậu còn đi lừa]
"Cửu, xong chưa?" Tiêu Dạ đã đứng sau cô khi nào, tựa như nghe được hết mọi chuyện rồi "Còn một ít, uống đi" Bạc Hạ Cửu lắc nhẹ bình sữa dâu đưa cho anh.

Tiêu Dạ chỉ lắc đầu nhìn chẳm chằm cô, phản ứng thấy Tiêu Dạ từ chối đành gắng uống nốt nào ngờ hết nuốt xuống được chút sữa đã bị Tiêu Dạ cưỡng hôn.

Sữa trong miệng giọt có giọt không chảy xuống cổ họng.
"Vẫn là uống bằng đường miệng ngon hơn" anh còn cười trừ liếm lấy khóe môi vẫn sót lại hương sữa dâu thoang thoảng.
[Này, tôi vẫn còn ở đây nha!] tuy không biết đầu dây bên kia có bao nhiêu ám muội nhưng người hành nghề bát quái lâu năm như Sở Mộc Vi đã đoán ra được mọi chuyện.

Điều này càng khiến tay chân Bạc Hạ Cửu luống cuống [Vi, lát gọi lại sau]
"Tiêu Dạ, nói chuyện nào"
"Được"
Bạc Hạ Cửu tới gần sofa ngồi xuống bật lấy một bộ phim truyền hình có lượng rating cao "Tôi không nghĩ nó sẽ là chủ đề hot cho diễn đàn trường, lại thêm quên mất thân học bá của cậu.

Vậy nên, ta nên xóa nó đi?"
Tiêu Dạ cũng đoán được sơ sơ cô nói gì nên trả lời không vòng vo lấy nửa giây "Không, tại sao xoá?"
"Cậu một cái thân học bá toàn trường" Bạc Hạ Cửu quay sang đối diện trực tiếp với Tiêu Dạ mà nói "Vậy nên, chúng ta cũng nên xóa"
"Lí do đi" Tiêu Dạ cũng nhướn mày nhìn cô "Tôi không muốn mọi người hiểu lầm, càng không mong bị phát hiện" cô nói vậy cũng có nguyên do.

Nữ chủ Dĩnh Như đảm bảo thê thảm dù ghét nhưng cũng khồn đến nỗi muốn gây chút thù oán với cô nàng.
Con ngươi Tiêu Dạ ảm đạm đi vài phần "Xác định mối quan hệ là gì?" cô muốn nói ra hai chữ bạn bè nhưng nó nghẹn lại ở họng mà không thể thoát ra được.

Cách tốt nhất là im lặng, có thể giải quyết hoặc không.
"Hẳn là không nói được" anh cười như không cười cuối cùng chỉ đành nhìn cô cúi đầu khó xử.

Bạc Hạ Cửu muốn nói gì anh biết, nhưng mong vẫn là đừng buộc miệng thoát ra nếu không Tiêu Dạ anh thê thảm vô cùng.
Lát sau, Bạc Hạ Cửu ngước nhìn nói với anh "Tôi thật cũng không thể biết" thật sự đến bản thân còn không biết như thế nào, kiếp trước cô hoàn toàn là cô độc.

Không hiểu sao, mắt ươn ướt, không thể là tủi thân đến khóc được.

Nhưng nước mắt bắt đầu tuôn rồi còn ướt đẫm lấy khuôn mặt.
Tiêu Dạ một bên bị dọa cho sợ, tay chân luống cuống đôi chút lau đi nước mắt cho cô.

Sau lại nhấc bổng, chi cô dựa khuôn mặt vào ngực mình.

Chẳng lẽ anh nói vài câu liền dọa cô phát khóc rồi? Anh đáng sợ vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui