Bức ảnh với tiêu đề "Tiêu Dạ hôn một nữ đồng học không rõ mặt" được phát tán đến chủ diễn đàn cũng phải ghim lại.
Diễn đàn lại sập rồi.
Sở Mộc Vi ngay lập tức gửi link cho Bạc Hạ Cửu từ sáng sớm.
Nhưng cô đâu có biết vẫn say sưa ngủ ở trong lòng Tiêu Dạ như chú mèo con mà quấn lấy anh.
Tiêu Dạ cũng đã dậy được một lúc, mở máy ra là tá tin nhắn từ Tôn Thắng và một cái group của QQ do Tôn Thắng lập.
Một đường link chỉ sẵn anh ấn vào.
Bức ảnh anh hôn cô tối hôn qua đã được lên trang nhất diễn đàn cao trung.
Chỉ lạ là gương mặt cô không rõ còn mặt anh thì rõ mồn một ra đấy.
Từng nét dịu dàng yêu chiều đều biểu hiện hết ra khuôn mặt.
A, hóa ra anh cũng có vẻ mặt như vậy.
Bạc Hạ Cửu lò mò lúc nhúc bên cạnh một hồi mới mở mắt choàng dậy.
Nửa tỉnh nửa mơ nhìn Tiêu Dạ bên cạnh đang xem điện thoại, cô ngó đầu qua nhìn.
Giây sau liền tỉnh ngủ hốt hoảng nhìn anh, vậy mà Tiêu Dạ chẳng có phản ứng gì còn hôn chào buổi sáng.
Tên này bị ngốc à? Bữa trước đã hơn 2 tuần mới dứt vụ ảnh đăng trên weibo củ Tiêu Dạ bây giờ là bức ảnh "đại thần hôn".
Nói thế nào thì chuyện này cô sẽ dính một ít đây.
"Giờ là lúc nào rồi mà còn bình tĩnh được thế nữa" Bạc Hạ Cửu xốc chăn đứng dậy đi vào nhà tắm.
Tiêu Dạ cũng đứng dậy đi theo, anh đưa bàn chải ra trước mắt để cô giúp anh lấy thuốc đánh răng.
Cả hai đứng trước gương đánh sạch sẽ, Tiêu Dạ xong trước lấy khăn lau mặt rồi tìm khăn mới giặt qua nước lau cho cô.
Bữa sáng được mang lên tận phòng không giống như bữa trưa hay bữa tối.
Ăn sáng xong thì Bạc Hạ Cửu nhận được cuộc gọi từ Sở Mộc Vi.
Đầu tiên là cô nàng trách mắng sao mãi không nhắn lại cho cô nàng xong lại bảo Hạ Cửu xuống biển chơi.
Bạc Hạ Cửu do dự một lúc rồi đồng ý, lần này cô mặc bộ kín hơn một.
Lúc đi ra, Tiêu Dạ ngắm nghía một lúc rồi lấy một chiếc áo khoác đi biển nam bắt cô mặc vào.
Sau đấy anh mới bắt đầu thay quần áo xuống dưới lầu đi thẳng ra bãi biển.
Vì hôm qua chưa được chơi thỏa thích lên hôm nay có gì Bạc Hạ Cửu bung xõa hết, tạt nước, đánh bóng chuyền bãi biển, đập dưa hấu.
Tất cả mọi thứ đều khiến cô vui vẻ đến cười rộ lên xinh đẹp.
Tiêu Dạ ngồi một nơi nhìn về phía cô, chăm chú nhìn không bỏ qua một cảnh nào.
Dĩnh Như thấy Tiêu Dạ thơ thẩn ngồi một mình bèn lấy đó làm cơ hội tới gần, bức ảnh kia không phải cô (Dĩnh Như) không biết mà là đang cố giải thích một cách cô chấp rằng "người giống người" có khi ai đó chụp nhầm cặp tình nhân khác.
Cô (DN) lấy hết can đảm đi tới, đưa tới anh một chai nước rồi lắp bắp nói "Tiêu Dạ, tớ ngồi cùng cậu được chứ"
Tiêu Dạ dường như không biết đến sự tồn tại của Dĩnh Như vẫn một nơi nhìn chăm chú.
Dĩnh Như vỗ lấy bả vai Tiêu Dạ cho đến khi anh giật mình quay qua.
"Mình ngồi cùng cậu được chứ?" Lặp lại lời vừa nói Dĩnh Như cũng không lắp bắp như trước âm lượng cũng vừa đủ nghe.
Tiêu Dạ gật đầu coi như đồng ý, tiếp tục nhìn về phía kia.
Dĩnh Như không biết anh nhìn đi đâu, hướng ánh mắt anh mà nhìn tới nơi đó cũng thấy một đám người chơi bóng chuyền.
Chẳng lẽ, Tiêu Dạ cũng muốn chơi? Dĩnh Như muốn anh chú ý đến mình đành cầm chai nước giả vờ vạn ngược xuôi đến đỏ tai mà kêu lên, cuối cùng thành công sự chú ý đến từ anh.
Tiêu Dạ vặn hộ chai nước giúp cô (DN) đưa tới trước mắt cô nàng "Đây"
Bên kia Bạc Hạ Cửu vừa đánh bóng hết hiệp một đang nghỉ giải lao đi tới uống nước cũng bắt gặp màn này.
Mấy người bên cạnh cô cũng thế, họ khoác vai cô cười nói "Thì ra Tiêu Dạ và Dĩnh Như à? Có khi nào cô gái kia là Dĩnh Như không?"
"Ờ, có thể đấy"
"Ai gu, ghê thật nha.
Chúc phúc Tiêu đại thần mới được....!này, Hạ Cửu cậu chúc phúc bọn họ không?"
Bạc Hạ Cửu bị nhắc tên cũng trả lời "Chúc phúc chứ.
Nhưng chúc như nào"
"Không phải lo, tối nay có tiệc tùng gì đấy hình như là kết thúc cho kì nghỉ này thì phải.
Chuốc hai bọn họ say rồi ném vào phòng là được"
"Ê, suy nghĩ không đứng đắn nha! Tôi vẫn ủng hộ"
"Tôi có tí thuốc, cần tôi giúp không?"
"Được đấy, mà ít thôi"
Bạc Hạ Cửu bên cạnh mà không vui chút nào, đáng ra đây là điều mà cô luôn mong thì đúng hơn, sao nó lại khiến bản thân thấy buồn chứ?
Mấy tên con trai chạy tới khoác vai lôi cô đi đấu trận tiếp theo, còn nói Hạ Cửu lên xốc lại tinh thần trông cô hiện giờ bơ phờ lắm rồi.
Bạc Hạ Cửu nhanh chóng vứt bỏ mọi suy nghĩ bắt đầu tập chung đánh bóng.
Đây là bãi biển không thể suy nghĩ tiêu cực ám hết tâm trạng vui vẻ của cô hiện giờ được.