Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Ngay cả Hướng Vũ sinh ra trong một gia đình giàu có cũng không khỏi mở to mắt..

“Cô ấy không do dự tặng luôn cả bản gốc của bức tranh nổi tiếng như vậy sao?”

Hắn ta nhất thời cạn lời, kìm nén một hồi thốt ra một câu, “Đỉnh vãi.”

Những lời đồn thổi thái quá trên mạng bỗng trở nên chân thực hơn rất nhiều, nếu tổ tiên không giàu có suốt 5 đời thì làm sao có thể tùy tiện đem tặng những thứ như vậy được?

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Hướng Vũ càng ngạc nhiên hơn.

Chị gái của hắn ta đã giơ một tấm biển lên.

Hơn nữa giá tăng lên thêm hẳn 10 triệu, nâng thẳng lên mức giá 65 triệu.

Đó là 65 triệu đấy, hắn chưa từng có nhiều tiền như vậy!

Chuyện vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì bức tranh này của Picasso có giá trị như vậy nên có rất nhiều người giàu có muốn mua, ngay cả Lý phu nhân cũng ra giá, giá nhanh chóng vượt qua mức hàng chục triệu, đột phá lên tới hàng trăm triệu.

“Số 12, 110 triệu, lần thứ nhất.”

Khi nghe thấy cái giá này, Hướng Vũ uống hết một chai Coke đá để làm mình bình tĩnh lại.

“Số 8, 120 triệu, lần thứ nhất.”

“Số 12, 130 triệu, lần thứ nhất.”

Mặc dù người tổ chức đấu giá cho biết mức tăng giá tối thiểu là 2 triệu nhưng những người này đều tăng không dưới 10 triệu.

Cư dân mạng chỉ thấy choáng váng, còn cảm thán.

[Đây là thế giới của kẻ có tiền sao?]

[Cười c.h.ế.t mất, bây giờ nghe đến 1 triệu hay 2 triệu, tôi chỉ cảm thấy đó là số tiền nhỏ, ai đã cho tôi ảo tưởng này!]

[Không ai để ý à? Đây là Picasso, mà còn là bức tranh gốc nữa đó! Chị Hồ còn đem quyên góp như vậy!]

[Đau lòng quá, xem chị Hồ của tôi cả đêm, tôi thấy tiếc tiền giùm chị luôn, lần tham gia đấu giá này sẽ tổn hại đến tiền của chị lắm…]

[Chị cô cái gì chứ, lầu trên đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ, rõ ràng là chị tôi mà!]

Bão bình luận vẫn diễn ra liên tục trong một thời gian, sau đó việc ra giá mới chậm lại..

Mức giá dừng lại ở 210 triệu.

Ba tiếng gõ búa vang lên, bức tranh thuộc về số 12 - Hướng Vi.

Hồ Trân Trân trầm ngâm quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hướng Vi đang nhìn sang.

Hai người nhìn nhau, Hướng Vi mỉm cười trước, rồi nhấc điện thoại lên lắc lắc với Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân nhất thời không hiểu ý của cô ấy.

Không đợi suy nghĩ nhiều, Trần Khải ngồi ở hàng phía sau đưa một tờ giấy đến.

“Bà chủ, số 12 đưa qua cho ngài.”

Tờ giấy là một danh sách mua sắm, mặt sau sạch sẽ có viết một dãy số.

[Có thể kết bạn không?]

Hồ Trân Trân kinh ngạc nhướng mày, cô thật không ngờ những lời này lại được viết trên tờ giấy.

Cô đã sống ở thế giới này lâu như vậy.

Nếu suy nghĩ kỹ lại, ngoại trừ những người trong nhà, thực sự không có người nào cùng giới tính có thể gọi là bạn bè.

Hồ Trân Trân nhập một dãy số trên điện thoại.

Avatar WeChat của Hướng Vi rất giống với hình đại diện của cô, đều theo phong cách rất đơn giản và gọn gàng.

Một đám mây xẻ đôi bầu trời.

Nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế nó thể hiện tính cách của cô ấy.

Một giây tiếp theo sau khi đã gửi lời mời kết bạn, thì hộp thoại trở thành bạn bè hiện lên.

Tin nhắn Hướng Vi gửi đến cũng thực ngắn gọn, chỉ có hai chữ ngắn gọn.

[Rất vui được làm quen.]

Hồ Trân Trân nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, bỗng nhiên mỉm cười.

[Đây xem như sự khởi đầu cho tình bạn của chúng ta đúng không?]

[Tất nhiên.]

Hướng Vi trả lời rất nhanh và đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Hồ Trân Trân quay đầu nhìn lại, phát hiện Hướng Vi cũng đang chú ý tới mình,.

Người bạn mới của cô hình như cũng là một người thú vị.

Buổi đấu giá sắp kết thúc, theo lý mà nói thì số người xem phát sóng trực tiếp sẽ ít đi nhiều hơn lúc đầu.

Tuy nhiên, do sự xuất hiện của tác phẩm gốc của Picasso, nhiều cư dân mạng hóng drama đã theo mùi vị tìm đến nó, khiến phòng phát sóng trực tiếp nổi tiếng đến mức leo lên hot search.

Đã đến lúc Giám đốc Vương lên sân khấu phát biểu.

Hồ Trân Trân cất điện thoại, nhìn Trần Khai ở phía sau.

Trần Khai lập tức đứng dậy, động tác nhẹ nhàng rời khỏi hội trường.

“Cảm ơn các bạn đã ủng hộ việc sửa chữa lại bảo tàng, bài viết trên blog lưu giữ những kỷ niệm của đất nước, bao gồm cả nỗi đau và quá khứ khiến chúng tôi tự hào ……”

Hồ Trân Trân dự định nhân cơ hội phát sóng trực tiếp để nâng cao danh tiếng của mình.

Nếu có cư dân mạng nào tò mò tìm kiếm cô trên weibo, họ sẽ nhìn thấy Lâu Đài Chó trên trang chủ của cô.

Vô hình tạo ra một làn sóng dư luận bên trong.

Bức tranh được tặng riêng cho Giám đốc Vương giờ đây được sử dụng nhiều hơn, và Hồ Trân Trân đã lên kế hoạch đích thân tặng nó sau khi ông ấy kết thúc bài phát biểu của mình.

Mặc dù điều này có vẻ hơi giật gân nhưng mà bây giờ ai bảo cô cần được công chúng chú ý chứ.

Nhưng điều mà Hồ Trân Trân không ngờ tới là Giám đốc Vương, người đang phát biểu sôi nổi trên sân khấu, liếc nhìn cô rồi đột nhiên chủ động cảm ơn Hồ Trân Trân.

“Tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người, đó là cô Hồ Trân Trân. Lần đấu giá này, riêng cô đã quyên góp 60 triệu tiền mặt, cộng thêm bức tranh của Picasso, cô Hồ đã quyên góp tổng cộng 270 triệu.”

Khi Giám đốc Vương nói xong, rồi xúc động, tháo kính ra và cẩn thận lau mắt.

“Ngoài cái này ra, cô ấy còn tặng thêm một bức tranh quý giá cho bảo tàng, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cô Hồ thế nào nữa.”

Giám đốc vừa nói vừa khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui