Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

"Quản lý, cảnh sát Tiểu Vũ vừa mới rời khỏi đường hầm."

"Anh ta bị thương khi vừa rời khỏi đường hầm sao?"

"Không." Cảnh sát ếch xanh gãi đầu đưa ảnh chụp vẻ mặt phấn khích của vị khách đó qua: "Anh ta trông vẫn rất hưng phấn, nhưng giá điện thoại di động của khách hàng này quá cao nên đã đụng vào vách tường trong đường hầm, điện thoại di động rơi vào trong nước, quản lý chúng ta có cần bồi thường không?

Hà Tất nghe vậy liền cảm thấy an lòng.

"Chúng ta đi tìm người khách đó trước rồi nói chuyện tiếp."

Tất cả mọi người trong tổ nhân viên đều đồng tâm hiệp lực đi tìm kiếm, cuối cùng tìm được Tiểu Vũ đang ngồi ăn vui vẻ trong nhà hàng Chuồn Chuồn Nhỏ.

"Hả? Tôi mất tích?"

Anh ta bối rối đặt thìa xuống: "Lúc đó tôi có nói với mọi người trong phòng phát sóng là điện thoại hỏng rồi mà."

Tiểu Vũ không có mạng nên mượn điện thoại di động của người bên cạnh xem. Sau khi xem xong anh ta dở khóc dở cười

Đây là lần đầu tiên anh trở nên nổi tiếng như vậy, trực tiếp nhảy thẳng lên top tìm kiếm đầu tiên của app phát sóng trực tiếp và lên cả hotsearch

Chuyện này lớn đến mức, suýt chút nữa cảnh sát đã tìm đến, còn liên luỵ luôn cả công viên giải trí ăn mắng nửa ngày trời.

Tiểu Vũ thực sự cảm thấy rất xấu hổ.

Anh ta chỉ có một camera dùng để quay chụp trong tay nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Anh ta chỉ có thể mượn điện thoại của nhân viên quay video rồi đăng lên tài khoản của mình.

"Thật xin lỗi vì đã để các bạn lo lắng. Trong lúc phát sóng trực tiếp, tôi không giữ chặt điện thoại nên đã để nó rơi xuống nước, hiện tại chưa thể sửa được nên chỉ có thể mượn điện thoại của nhân viên để thông báo bình an cho mọi người."

Tiểu Vũ quay phim bằng chiếc camera màu đen nhỏ bên cạnh.

"Nhưng mọi người đừng lo, tôi đã chụp được những bức ảnh tuyệt vời bằng những chiếc máy khác."

"Tôi xin lỗi mọi người lần nữa vì đã lãng phí rất nhiều nguồn lực công cộng để quan tâm đến một nhân vật nhỏ như tôi, lại còn làm cho Lâu Đài Chó bị mắng nhiều nhiều như vậy."

"Nhiều người thậm chí còn đang lợi dụng chuyện này để chửi bới công viên giải trí thành phố tuyên truyền một cách vô tội vạ như thế."

"Tôi không biết là đã có bao nhiêu tin đồn về chuyện này, nhưng có một điều tôi biết chắc chắn."

Trước màn hình, Tiểu Vũ nở một nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh ta đứng dậy và tóm lấy anh cảnh sát ếch xanh đang đứng bên cạnh: "Đó chính là ở Lâu Đài Chó rất vui! Nhân viên ở đây rất tận tâm, chơi ở nơi này là tuyệt nhất!"

Đoạn video thông báo bình an của anh ta vừa mới được đăng lên nhưng đã nhanh chóng được cái account marketing đẩy lên hot search.

[Huhu, Tiểu Vũ không sao là tốt rồi, tôi còn tưởng có chuyện gì đó xảy ra.]

[Tôi sợ đến c.h.ế.t mất. Tôi cứ tưởng có chuyện gì đó thực sự đã xảy ra ở Lâu Đài Chó, nhưng hóa ra đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.]

Một số người thật sự là lo lắng cho anh ta, nhưng cũng có một số người khác lại cho rằng đây là một chiêu trò để quảng bá.

[Thật sự không có gì để nói mà, lăng xê thì đừng có mà chiếm dụng nguồn tài nguyên công cộng chứ, thật chướng mắt.]

Có người mắng mỏ thì sẽ có người cãi nhau.

Điều này làm cho nhiệt độ giảm chậm hơn, đồng thời cũng giúp nhiều người dễ dàng xem lời giải thích của Lâu Đài Chó, để tránh sau này ai không biết chuyện rồi nghĩ đó là bịa đặt.

Giải thích xong, Tiểu Vũ vui vẻ chơi đùa trong Lâu Đài Chó nguyên cả một ngày.

Vé bao gồm tất cả các dịch vụ tham quan du lịch, ngoại trừ những món quà lưu niệm không thể mua ở bên ngoài, điện thoại di động bị hỏng nên không có phương tiện đi lại để đến nơi tụ tập trong nội thành hay thậm chí không thể gặp mặt trực tiếp được.

Tuy nhiên, khi rời khỏi Lâu Đài Chó, anh ta đã gặp phải một số rắc rối. Dù sao sửa điện thoại cũng cần có tiền, anh ta cũng không có mang nhiều tiền mặt như vậy.

Cuối cùng, chính nhân viên của công viên giải trí đã cho anh ta mượn tiền và anh ta đã thuận lợi sửa điện thoại rồi về nhà.

Nhân lúc nhiệt độ còn cao, anh ta trở về nhà và không ngủ hay nghỉ ngơi suốt một ngày, mà ngồi cắt ghép video.

Sau vài phút đăng lên, video liền leo lên bảng hot search.

Tiêu đề chỉ có một câu nên làm cho những khán giả vốn đã quá quen thuộc với phong cách thường ngày của Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Xếp hạng các công viên giải trí tốt nhất cả nước!"

[Tiểu Vũ khen thái quá vậy!]

[Tiêu đề như vậy không lẽ Tiểu Vũ đã bị mua chuộc sao?]

[Dù sao thì cô ta cũng là một phú bà siêu giàu mà nên tôi nghĩ có thể cô ta cho Tiểu Vũ rất nhiều tiền.]

Ban đầu rất ồn ào nhưng sau khi xem đến 10 phút sau, người xem đã nhanh chóng thay đổi thái độ.

[Công viên giải trí trong nước có thể làm được như vậy luôn sao! Thích quá đi!]

[Không ai hiểu được tại sao tôi lại khóc khi thấy cảnh sát Chó bị thương.]

[Trời xanh ơi! Tại sao tôi không thể mua được vé vậy chứ?]

*

Ở biệt thự, Trần Khai đang báo cáo tình hình cho Hồ Trân Trân biết.

"Bà chủ, doanh thu của Lâu Đài Chó hiện đã lên đến 50 triệu tệ, toàn bộ vé trong vòng nửa tháng tới đã bán sạch hoàn toàn."

Trước khi nghe doanh thu, Hồ Trân Tân cảm thấy Lâu Đài Chó sẽ giúp cô thu về lợi nhuận khổng lồ với tốc độ siêu phàm.

Đến cả bản thân cô cũng ngạc nhiên mà đặt ra câu hỏi: "Doanh thu của một ngày là bao nhiêu?"

"1 triệu tệ."

Đây vẫn là kết quả của việc kiểm soát số lượng khách tham quan. Nếu nới lỏng ra một chút, có lẽ cô còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Hồ Trân Trân hít một ngụm khí lạnh.

Một ngày là 1 triệu tệ, nếu cứ tiếp tục như thế thì một tháng sẽ kiếm được 30 triệu tệ. Thu nhập hàng tháng của Lâu Đài Chó đủ để nuôi sống vài cái bệnh viện ở Tây Kinh Môn đó.

Cô cũng không ngờ rằng sự việc của Tiểu Vũ có thể trực tiếp đẩy doanh thu của Lâu Đài Chó sánh ngang bằng với thính phòng nhạc số một cả nước.

Chờ sau khi xem lợi nhuận, cô mới bừng tỉnh. Xem ra có thể tiết kiệm một số tiền rất lớn dành cho chi phí tuyên truyền rồi.

"Không tệ, hai ngày nay tôi rất bận, nói với cấp dưới một chút, nhớ thưởng cho nhân viên thật hậu hĩnh."

Loại cảm giác có đầy tiền trong túi như thế này, Hồ Trân Trân cảm thấy rất thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui