Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Lợi nhuận từ việc buôn bán hôm nay gấp hai lần mấy ngày trước.

Tâm trạng dì Lý cũng vui vẻ hơn, nhưng nghĩ đến những ngày về sau, tâm trạng vô cùng sầu não.

Dì ấy trò chuyện với người chủ quán đang rảnh rỗi ở bên cạnh.

"Ông có nghe ngóng được người nào mua tòa nhà này không? Sao người đó lại có thể mua nơi tồi tệ như này chứ?"

"Ai biết được? Không biết là kẻ ngu ngốc nào nữa? Xung quanh đây đều là những quán ăn nhỏ ven đường, sao có thể làm ăn lớn được?"

Hồ Trân Trân vừa đến đây để mua một vài món đồ trang sức và sẵn tiện mua lạp xưởng ở đây luôn. Thì vô tình nghe được trò chuyện này, cô ho khan một cái. Trần Khai ở phía sau lập tức vỗ nhẹ vai cô nói: "Bà chủ, ngài có sao không?"

"Không sao." Hồ Trân Trân nói với chủ quán với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:"Hai cái lạp xưởng, một cái cay, một cái không cay."

Cũng do cô lâu rồi chưa ăn lạp xưởng, nên mới ghé qua đây.

Không ngờ lại nghe được chủ quán nói cô như thế.

Hồ Trân Trân chỉ im lặng, quay đầu liếc nhìn Tiểu Kim một cái.

Nếu không phải do ai đó, thì cô cũng không muốn toà nhà này đâu. Bây giờ công trình cũng chuẩn bị khởi công xây dựng rồi nên chẳng thể thay đổi được nữa. So với cô thì toà nhà này còn rắc rối hơn gấp mấy lần.

Hmm…

Trong mắt người khác, hình như cô có hơi ngu ngốc thì phải.

Khi nghe được giọng nói của người đi cùng Hồ Trân Trân, dì Lý đang nói chuyện bỗng nhiên im lặng.

Trần Khai đã để lại cho bà một ấn tượng rất sâu sắc, đến giờ bà vẫn còn nhớ rất rõ.

Mặc vest, đi giày da và trông rất lịch lãm, loại người này ít nhất cũng là lãnh đạo công ty trong mắt dì Lý.

Không ngờ hôm nay gặp lại hắn ở đây, hắn lại rất tôn trọng người phụ nữ trước mặt này.

Sự chú ý của dì Lý dời sang Hồ Trân Trân, đồng thời nghe được cuộc trò chuyện của nhóm khách trẻ tuổi đang nhỏ giọng nói.

"Đó là phiên bản giới hạn của mùa xuân năm nay đúng không?”

"Ôi trời." Một người khác giơ điện thoại lên, ngạc nhiên nói: "Nhìn cái đồng hồ trên tay cô ấy đi. Cái đồng hồ đó có giá bảy chữ số đó!"

"Không thể nào, loại người giàu như này cũng thích ăn lạp xưởng sao?”

Hai cô bé đối diện trông giống hệt nhau, khi nhìn thấy khí chất quanh người Hồ Trân Trân, liền đoán được đây không phải là hàng giả.

Nhưng giọng điệu của họ có chút chua chát: "Xem ra khẩu vị không khác chúng ta là mấy…”

Một người khác cũng nói chen vào: "Dù giàu đến đâu đi chăng nữa, cũng không khác tôi là bao!"

Cô ấy có chút ghen tị nhìn đồng hồ rồi nhìn về phía Hồ Trân Trân: "Nhưng nhìn dáng vẻ người này có chút quen mắt? Chẳng lẽ là người nổi tiếng sao?"

"Không thể nào, không có ngôi sao tuyến mười tám nào có thể mua được cả. Nếu là ngôi sao lớn, thì nhất định tớ sẽ nhận ra. Trong bữa tối từ thiện mấy ngày trước, A Kiệt..."

Nói đến đây cô ấy liền dừng lại rồi liếc nhìn Hồ Trân Trân một cái, bất ngờ đến mức dùng tay che miệng mình.

Dù vậy, cô ấy vẫn không thể ngăn được tiếng hét chói tai như tiếng còi báo động từ miệng mình.

Cô ấy phấn khởi nắm lấy tay bạn mình: "Hồ Trân Trân! Một phú bà siêu giàu có đấy!"

Tiếng hét của cô ấy khá to, Hồ Trân Trân cũng nghe thấy, cô tò mò liếc sang thì nhìn thấy hai cô gái đỏ bừng mặt đang ôm nhau, ghé sát đầu, không biết đang làm gì.

À...hành động này có thể là dấu hiệu của tình yêu.

Những cô gái nhỏ tuổi đang yêu quả thực dễ phát ra những tiếng hét bất ngờ như vậy.

Hồ Trân Trân cúi đầu, không khỏi thở dài trong lòng.

Giới trẻ ngày nay yêu đương càng ngày càng cuồng nhiệt.

Mới suy nghĩ được vài giây, Hồ Trân Trân đã bị cô gái nhỏ mà cô vừa nhìn chặn lại.

"Xin hỏi, chị có phải là chị Hồ Trân Trân không ạ?"

"À, đúng rồi."

Thấy cô thừa nhận, cô gái lại hét ngay trước mặt Hồ Trân Trân, vẻ mặt ửng đỏ.

"Xin lỗi, đây là lần đầu tiên em gặp người nổi tiếng nên có hơi phấn khích. Chị Hồ, chúng em có thể chụp ảnh với chị được không?"

Đây là lần đầu Hồ Trân Trân nghe thấy người khác đưa ra yêu cầu thế này, cô sửng sốt một chút mới đồng ý: "Có thể."

Cô gái không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, cô ấy nhanh chóng kéo người bạn tốt đứng ngơ ngác bên cạnh của mình lại, vây quanh Hồ Trân Trân.

Trần Khai phía sau hơi sốt ruột, dù sao cũng chỉ có hắn đi theo bà chủ.

Nếu hai người này có ý đồ xấu, muốn làm hại Hồ Trân Trân thì hắn phải đuổi họ đi càng sớm càng tốt.

Trần Khai thậm chí còn không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hai người đang chụp ảnh cùng Hồ Trân Trân.

Sau khi chụp ảnh xong, Hồ Trân Trân vô thức nói: "Chúc hai bạn hạnh phúc!" khiến hai cô gái choáng váng.

"Em cũng chúc chị hạnh phúc."

Cô gái trả lời như vậy nhưng nét mặt vẫn còn ngơ ngác.

Hồ Trân Trân lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm, cô xấu hổ dùng ngón chân cọ cọ xuống đất, nở nụ cười, vẫy tay nhanh chóng chào tạm biệt hai người.

"Cô là Trân Trân phải không?"

Giọng nói phát ra bên cạnh làm chuyển hướng chú ý của Hồ Trân Trân.

Cô ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đó chính là dì bán mì xào.

Trần Khai cũng nhận ra người dì này.

Dì Lý vô cùng phấn khởi, bà ta sống ở đại lộ Tây Kinh Môn, thường đến chợ đêm bên này bán đồ ăn vặt để kiếm sống.

Hồ Trân Trân rất nổi tiếng ở đại lộ Tây Kinh Môn, tuy bệnh viện chưa chính thức mở cửa nhưng các bác sĩ ở đó đều khám miễn phí ở trước cổng bệnh viện, hầu như tất cả mọi người trên đại lộ Tây Kinh Môn đều khen cô.

Lần trước dì Lý bị thương ở ngón tay, đã đến đó băng bó.

Dì ấy tò mò với vị Hồ tổng này từ lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp cô trực tiếp, trong lòng đột nhiên trở nên vui sướng.

"Tôi có thể chụp ảnh cùng được không?"

Hai tay dì Lý lau lên tạp dề trước mặt, trông rất lo lắng, "Tôi chỉ đang lên vòng bạn bè mà thôi."

"Đương nhiên là được." Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua lòng nướng mới nướng xong, miễn cưỡng đưa nó cho Trần Khai trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui