Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Lời này vừa thốt ra thì rắc rối sắp xảy đến.

Đương nhiên, Hồ Trân Trân không thể làm theo lời ông ta.

"Tôi không cho ông một gian hàng miễn phí. Đúng hơn là cho ông mượn nó."

Đám người vây quanh Hồ Trân Trân đều đồng loạt im lặng, chờ cô nói điều tiếp theo.

"Trong tương lai nơi này sẽ trở thành phố ẩm thực, toàn bộ tầng 1 là những quầy hàng nhỏ cho người buôn bán nhỏ thuê."

"Tôi muốn biến nơi này thành phố ẩm thực tốt nhất thành phố S, cho nên ngay cả một gian hàng nhỏ cũng phải vượt qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được ở lại đây."

Ông chủ quầy bán xiên chiên dường như hiểu nhưng lại không hiểu.

Ông ta lo lắng cắt ngang: "Không phải cô nói miễn phí sao? Cô định kiểm tra như thế nào?"

Lần này Hồ Trân Trân chưa cần nói chuyện, những chủ quầy khác đã lên tiếng ngăn cản.

"Ông yên lặng một chút được không? Ông không muốn ở lại đây, nhưng chúng tôi vẫn muốn!"

Chủ quầy bán xiên chiên bị mắng liền im bặt.

Hồ Trân Trân tiếp tục: "Khi tòa nhà này xây xong, mọi người sẽ có cơ hội nhận được một gian hàng miễn phí. Thời gian miễn phí là ba tháng."

"Sau ba tháng, những người bán có nhiều đánh giá tiêu cực sẽ rời đi, trong khi đó những người bán có nhiều đánh giá tích cực sẽ được ở lại."

Điều này tương đương với việc đặt mọi người vào một đường đua công bằng và khiến họ cạnh tranh với nhau để dần phát triển.

Nhưng không phải ai cũng thích cạnh tranh.

Có người lùi bước tại chỗ, trong lòng không ngừng oán thán.

“Ban đầu tôi làm việc cho bản thân, bây giờ làm vậy chẳng khác nào tôi phải trả tiền thuê nhà và làm việc cho cô ấy sao?”

Giọng người nói không cao nhưng có vài người đứng xung quanh cũng nghe thấy.

Hồ Trân Trân còn chưa nói xong đã bị ông ta chen ngang, cô tiếp tục thuận theo lời ông ta nói.

"Ông không làm việc cho tôi, mà tôi đang cho ông cơ hội để thực hiện ước mơ của mình."

Câu này nghe có vẻ đạo đức giả.

Ngay tức khắc có những tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

Nụ cười trên gương mặt Hồ Trân Trân như cũ, cô hoàn toàn không để ý đến âm thanh này.

"Những người bán hàng ở lại sẽ được miễn giảm tiền thuê."

Nói xong, cô nhìn quanh một lượt rồi nói: "Thời hạn là một tuần, bắt đầu từ ngày mai. Ai sẵn sàng thì đến đây đăng ký nhé."

Hết câu, Lưu An và những người khác cũng chạy tới, chen qua chốn đông người bảo vệ Hồ Trân Trân.

Lời Hồ Trân Trân nói đã đủ rõ ràng, ở thêm nữa cũng chẳng ích gì, vì vậy cô đã rời đi dưới sự giúp đỡ của Lưu An và những người khác.

Những người chủ quầy hàng nhìn bóng dáng cô rời đi rồi nhìn nhau không hiểu gì.

"Cô ấy nói thật sao? Nếu sống ở phố ẩm thực này, sẽ được giảm tiền thuê nhà miễn sao là làm tốt công việc?"

Một số người rục rịch ngóc đầu dậy.

"Tôi thấy có lẽ không đáng tin lắm. Việc giảm tiền thuê nhà không nói rõ là giảm bao nhiêu. Nếu chỉ giảm 50 tệ thì coi như không giảm."

Có người mất hết hy vọng.

Dì Lý vẫn chưa nói câu nào.

Đến khi người chủ quán bán xiên que gọi bà: "Dì Lý, không phải bà quen bà chủ kia sao? Bà thấy thế nào?"

"Tôi thấy thế nào ư?"

Dì Lý quay đầu liếc nhìn tòa nhà đang xây dở còn chưa khởi công: “Tôi đi xem xem.”

Chủ quầy bán xiên chiên khó chịu, giọng điệu không vui vẻ gì.

"Có thể nói chuyện với nhau được không? Mọi người đang bàn bạc. Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Chúng ta nên cho nhau chút ý kiến đi chứ?"

Dì Lý mặc kệ lời trách móc trong miệng ông ta.

"Tôi không quan tâm đến ông, dù sao tôi cũng dứt khoát đến đăng ký vào ngày mai."

Dứt lời, bà ta quay lại quầy hàng của mình để thu dọn đồ đạc.

"Này! Sao bà lại như thế!"

Trời đã khuya, trên đường không còn nhiều khách cũng là lúc các quầy hàng đóng cửa.

Những người bán hàng nhỏ này luôn cố kiếm nhiều tiền nhất có thể, họ không muốn đóng cửa hàng sớm như vậy, cửa hàng của dì Lý thường không đóng sớm như vậy.

Thấy dì chuẩn bị rời đi, một số chủ quầy sống trên đại lộ Tây Kinh Môn nhìn nhau rồi bước về quầy hàng của mình để thu dọn đồ đạc.

"Tại sao tất cả mọi người đều đi rồi?"

Chủ quầy bán xiên chiên nhận ra điều gì đó sai sai: “Bà thực sự tin người phụ nữ đó à?”

Dì Lý hoàn toàn phớt lờ ông ta, đạp xe ba bánh kéo quầy hàng sau lưng về nhà.

Mấy người tốt bụng ở lại nói chuyện với ông ta.

"Tất nhiên là chúng tôi tin cô ấy. Đó là Hồ Trân Trân. Không có ai trên đại lộ Tây Kinh Môn không tin cô ấy."

Mặc dù câu nói này có chút cường điệu nhưng nó đại diện cho suy nghĩ của phần lớn hộ gia đình sinh sống ở đại lộ Tây Kinh Môn.

Hồ Trân Trân đối với họ mà nói rất đặc biệt.

Cô là chủ nhà quanh năm không tăng giá, là người tốt bụng cung cấp bệnh viện mới và giảm giá thuốc đồng thời còn là bà chủ cung cấp việc làm cho họ.

Có lẽ ở đại lộ Tây Kinh Môn có một số người không thích cô, nhưng tuyệt đối chả có ai ghét cô cả.

Hồ Trân Trân đã nói sau khi vượt qua vòng kiểm tra sẽ miễn giảm tiền thuê.

Vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ làm được.

Đây là sự tin tưởng mà cô dành được trên đại lộ Tây Kinh Môn.

Tất cả chủ quầy hàng sống ở Tây Kinh Môn đều đã rời khỏi, theo lời họ, ngày mai họ đều sẽ đến báo danh và ký tên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui