Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

"Sao cậu phớt lờ bọn tôi? Hai chúng tôi có thể cùng chơi với cậu, chơi robot đại chiến, cậu có thể làm tiến sĩ tháp quái thú!”

Đây là bộ phim hoạt hình nổi tiếng nhất gần đây, Giang Thầm cũng đã nghe các bạn trong lớp nói, cậu buồn bực bĩu môi cúi đầu tiếp tục đạp về phía trước.

Ai muốn trở thành tiến sĩ hói đầu đó chứ?

Lúc này Hồ Trân Trân cũng đã đuổi kịp rồi.

Chiếc xe cách xa một chút, nhìn qua cửa kính của xe thể thao có thể nhìn thấy đằng sau chiếc xe của bé con nhà cô có hai cậu bé đuổi.

"Chờ một chút, chú Lưu đừng đi quá nhanh, chúng ta cứ quan sát từ xa là được rồi."

Nhỡ đâu quấy rầy đến những đứa trẻ kết bạn bè là không tốt.

Hồ Trân Trân nhớ lại cốt truyện, sau khi Giang Thầm nổi tiếng, có người ghen ghét khiêu khích, nhưng số người nịnh bợ muốn hút m.á.u cậu còn nhiều hơn, nhưng cậu lại không có một người bạn chân thành.

Không có ai để chia sẻ niềm vui của sự thành công, đứng trên đỉnh cao cũng rất cô đơn.

Mà tình bạn giữa các bạn nhỏ là đơn thuần nhất, nếu lúc này Giang Thầm có thể kết giao bạn bè, nhất định sẽ không giống như trong cốt truyện, biến thành một thiên tài cô độc.

Đáng tiếc Giang Thầm dường như không có ý định kết bạn.

Hai cậu bé đuổi theo hồi lâu mới dừng lại thở hồng hộc, Hồ Trân Trân không thấy cậu dừng xe đạp lại.


Khóe môi cô nhếch lên, không chút kinh ngạc: "Con trai của tôi thật sự có cá tính.”

Tài xế Lưu ngồi ở ghế lái khóe miệng giật giật, cố nhịn cười: "Vậy thì tiếp tục đi theo nhé, bà chủ.”

Hồ Trân Trân gật đầu: "Chậm một chút, cố gắng đừng để Tiểu Thầm phát hiện ra chúng ta.”

Lưu An im lặng một lúc, mở kênh nội bộ của tài xế.

"Chín chiếc xe phía sau đều nhỏ tiếng lại, bà chủ đã dặn dò, chúng ta phải bí mật đi theo."

“...... Anh Lưu, làm thế nào để Ferrari có thể im lặng?”

"Ngu xuẩn, nếu chín người đồng thời đạp ga, thì sẽ chỉ có một âm thanh."

Hồ Trân Trân:???

Có vẻ cũng hợp lí.

Cô xen vào: "Chúng ta đi theo chầm chậm là được, ít đạp ga là được rồi.”

Lưu An ngồi ở ghế lái, rất uy nghiêm nói một câu: "Nghe thấy chưa, làm theo lời bà chủ nói.”

Lúc này Hồ Trân Trân mới chú ý đến vẻ ngoài giản dị của tài xế.

Thân hình to cao, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, bộ vest vừa người nhưng nhìn qua thấy nhỏ hơn một chút, có vẻ căng, hơi chật.

Ngoài công việc lái xe, có lẽ còn làm một ít công việc bán thời gian.

Hồ Trân Trân trong lòng suy đoán một chút, sau đó lại dời sự chú ý về phía Giang Thầm.

Giang Thầm đã phi xe đi rất xa, hai đứa nhỏ đuổi theo đến hết phạm vi công viên bên hồ thì dừng lại.

Không phải hai đứa bé không muốn tiếp tục đuổi theo, mà là thật sự chạy không nổi.

Cho dù đứa trẻ tràn đầy năng lượng cũng không thể chạy mười mấy phút không dừng lại.

“Từ Bác, đừng đuổi theo nữa, tớ chạy không nổi."

Đứa trẻ phía sau dừng lại, thở hồng hộc gọi đồng bọn, đứa nhỏ phía trước còn đang chạy quay đầu lại nhìn, cũng ngừng lại.

"Đáng chết, cậu ta nhất định không phải là con cái của người ở khu này, nếu không thì sao lại dám phớt lờ tớ chứ?"


Trong nhà Từ Bác làm bất động sản, khu biệt thự này cũng thuộc về sản nghiệp nhà bọn họ, bình thường vẫn được những đứa trẻ khác ưu ái, nịnh nọt, chưa từng bị người khác coi thường như vậy.

"Thôi bỏ đi", đứa trẻ kia hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển khuyên: "Nhà cậu ta chắc là không có tiền, cũng không chơi cùng chúng ta được.”

Vừa nói xong, xe của Hồ Trân Trân đã đến.

Mười chiếc Ferrari nối thành đoàn, chậm rãi đi ngang qua bên cạnh bọn họ, rõ ràng đang giảm tốc độ phối hợp với đứa trẻ phía trước.

Hai đứa trẻ đột nhiên im lặng.

Chờ đến khi tất cả xe đã đi qua, Từ Bác mới quay đầu nhìn về phía đồng bạn: "Đây chính là đứa nhỏ nghèo mà cậu nói?”

Đứa nhỏ kia nhìn qua vẻ mặt rất khổ sở: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là nó không có khả năng đến làm tiến sĩ tháp quái vật, tớ cũng không muốn làm nhân vật phản diện đáng c.h.ế.t này nữa.”

Lần đầu tiên Từ Bác thấy cậu bé kia nổi giận như vậy, gãi gãi đầu: "Vậy được rồi, vậy hôm nay cậu làm quái nhân bạch tuộc nhé?”

"Huhuhu..." Cậu bé kia trực tiếp khóc.

Giang Thầm chuyên tâm đạp xe, sau khi ra khỏi cổng chính, cậu rất nhanh lâm vào mê mang.

Mặc dù đã quan sát con đường khi đến, nhưng nhìn là một chuyện, thật sự tìm đường lại là một chuyện khác.

Sau khi rẽ qua ngã ba, ngã tư, Giang Thầm cũng đã phi xe đến nơi cậu không biết.

Tốc độ của cậu chậm lại, trong lòng có chút lui bước, nhưng lại không biết mình có thể trở về nơi nào, chỉ có thể bất lực đạp xe về phía trước.

Đường có nhiều xe hơn, không ngừng đi qua đi lại.

Giang Thầm đứng trên đường, những tiếng bíp còi của tài xế khiến cậu sợ hãi rụt cổ lại.


Cậu có chút muốn quay về...

Trong lúc Giang Thầm cảm thấy sợ hãi vì môi trường xa lạ, Hồ Trân Trân đã sẵn sàng gọi người tiến lên.

"Tiểu Thầm đi càng ngày càng chậm, có thể là đi mệt rồi, cũng đã nửa tiếng đồng hồ, thằng bé chắc cũng khát rồi, chú Lưu đi nhanh đến trước mặt thằng bé đi."

Lưu An đạp chân ga và tăng tốc "Grừ Grừ Grừ”.

Hắn đạp chân ga, các anh em phía sau không rõ nguyên nhân cũng giẫm theo, tiếng gầm gừ của xe thể thao xa hoa lập tức vang vọng cả bầu trời.

Trực tiếp khiến Tiểu Thầm ở phía trước hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn thì phát hiện phía sau cậu có nhiều xe thể thao như vậy.

"Các người muốn làm gì! Tôi, tôi không có tiền!”

Giang Thầm trong nháy mắt cảm thấy cậu đã bị những kẻ xấu theo dõi, giống như phim truyền hình.

Những cảnh quay này trên tivi chiếu rất nhiều, những kẻ xấu dựa vào việc bắt cóc trẻ em của những người giàu có để đổi lấy tiền.

Nhưng cậu căn bản không phải là con ruột của mẹ kế, cho dù những người này bắt cóc cậu, cũng không đổi được tiền.

Nước mắt Giang Thầm trào ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận