Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Những người bình thường thấy một đám lưu manh đứng trước cửa liền có chung một suy nghĩ.

Dù sao bệnh viện vẫn còn ở đây chứ không chạy đi đâu được, bệnh cũng không nghiêm trọng lắm nên chẳng cần phải khám liền, nếu đám lưu manh này đã đứng canh trước cửa như vậy rồi, thì ngày mai đến khám cũng được.

Họ cũng không mắc phải bệnh mãn tính gì.

Nhưng cũng có vài người bị bệnh cấp tính cần phải vào khám gấp.

Mấy chủ quầy hàng muốn lại gần bệnh viện cũng bị đám người Trương tổng ngăn cản lại.

“Không nhìn thấy mấy người chúng tôi đang đứng đây sao? Hiện tại không thể vào bệnh viện này được.”

Một đàn em của Trương tổng đã đẩy ngã một chủ cửa hàng, ngăn cản bọn họ tiến vào bệnh viện.

“Cháu ngoại tôi n.g.ự.c thằng bé bỗng nhiên bị đau dữ dội, hiện tại đã bất tỉnh không còn ý thức nữa rồi, xin các người hãy rủ lòng thương mà cho chúng tôi vào bệnh viện khám, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì cháu tôi sẽ mất mạng đấy.”

“Đã nói là không cho vào là không cho vào.” Tên đàn em trợn tròn mắt, hắn dùng tay đẩy người đó thật mạnh.

“Hiện tại các người đi tìm bệnh viện khác thì vẫn còn kịp đấy.”

“Chúng tôi không còn thời gian nữa, đây là bệnh viện gần nhất nếu không thằng bé sẽ mất mạng đấy!”

“Mẹ nó, ông nghe không hiểu tiếng người đúng không!”

Tên đàn em không còn kiên nhẫn được nữa, cằm gậy bóng chày lên đánh vào chân người đó, tiếng gậy bóng chày phát ra rất to.

Trương tổng ngồi ở trên ghế nhìn tình huống trước mặt mình, khoé miệng của anh ta nhếch lên.

“Đừng đánh tàn phế là được, chúng ta không phải mấy tên giang hồ đầu đường xó chợ đâu.”

Anh ta còn cố tình nói lớn tiếng: “Muốn trách thì trách Hồ Trân Trân đi, oan có đầu nợ có chủ, là cô ta đắc tội tôi nên tôi mới đến đây gây chuyện thôi.”

Bởi vì sự tồn tại của bệnh viện Tây Kinh Môn nên nơi này trở nên nhộn nhịp tất bật hơn, còn có cả một khu chợ lớn, đường Tây Kinh Môn cũng trở thành con đường sầm uất náo nhiệt.

Trước cửa có không ít người, nên ai cũng nghe được lời này của Trương tổng.

“Mọi người đừng bị anh ta dụ dỗ, tôi có muốn trách cũng sẽ không trách Hồ Trân Trân đâu!”

Trong đám người có một thanh niên mạnh dáng đứng ra bênh vực Hồ Trân Trân.

Thấy lời của mình bị phản bác lại, sắc mặt của Trương tổng rất khó coi, dùng ánh mắt ra lệnh cho đàn em.

Không đến vài giây, người thanh niên đó cũng bị đàn em của Trương tổng lôi đến trước mặt anh ta, ở trước mắt tất cả mọi người dạy dỗ một trận.

Trương Trường Lộ muốn nói cho bọn họ hiểu rằng, hôm nay anh ta đang ở đây thì đừng hòng một ai bênh vực hồ Trân Trân!

Tên đàn em đang hưng phấn đánh người ở dưới chân mình, mới đánh được hai cái, thì đã bị một người nào đó đứng sau lưng đạp một cái rất mạnh, khiến hắn té lăn ra đất rên rỉ trong đau đớn.

“Tính tình của Trương tổng cũng nóng nảy thật đấy, xã hội văn minh như vậy, mà anh vẫn còn đứng ở đây đánh người sao.”

Đây là giọng nói của Hồ Trân Trân.

Khi nghe giọng của cô, Trương tổng vội vàng đứng lên, nở một nụ cười giả tạo: “Hồ tổng đừng nói bậy như thế chứ, tôi chỉ là một người qua đường đứng quan sát mọi chuyện thôi, chuyện đánh người tôi không dính vào đâu.”

Hồ Trân Trân đứng ở bên kia đường lạnh lùng nhìn anh ta, vỗ tay hai cái: “Anh giải thích cũng hay đấy, nhưng những lời này anh nên nói với cảnh sát thì hơn.”

“Cảnh sát?”

Trương tổng cười nhạo một tiếng: “Tôi là một công dân tốt chưa gây ra chuyện gì cả, không lẽ chỉ vì tôi ngồi ở trước cửa bệnh viện mà cảnh sát lại bắt tôi đi sao.”

Lời nói này của anh ta cũng thật không biết xấu hổ.

Những người xung quanh nghe được lời nói này của anh ta đều cảm thấy kinh tởm, trong ánh mắt đang ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ đang chờ dịp bùng cháy.

Cũng may Hồ Trân Trân đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, dùng cả bạo lực và thủ đoạn để đối phó với đám người thối tha này.

Cô lôi một cái vali từ phía sau lên, một chân đạp đổ nó.

Chiếc vali nhanh chóng mở toang ra, một đống tiền màu đỏ liền lộ ra trước mắt mọi người.

Hồ Trân Trân hếch cằm lên, nhận cái micro nhỏ từ tay Trần Khai rồi nói với tất cả mọi người.

“Mọi người đều thấy những tên côn đồ đó mặc quần áo đúng không, nếu ai lột được một món đồ trên người những tên đó, tôi sẽ cho người đó 50.000 tệ.”

Ngày mùa hè với những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cùng với hai vali tiền.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Gia đình dì Lý đứng bên cạnh cửa sổ thì thấy được một màn như vậy, bà đã ngửi được mùi tiền xung quanh đây.

Không khí bỗng trở nên an tĩnh, ngày thường không khí rất tấp nập nhộn nhịp nhưng bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng ve kêu mà thôi.

Mọi người bắt đầu hành động.

Một đám người xếp hàng ngay thẳng, rồi nhìn Hồ Trân Trân một cái, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên đám người của Trương tổng.

Chỉ có hai mươi mấy người thôi mà, không lẽ một đám người bọn họ không thể lấy được vài cái quần áo hay sao?

Chuyện này Hồ Trân Trân không cần xử lí, nhóm người ở đây sẽ đi tìm đáp án thay cô.

Cô từ từ nâng tay lên: “Tên đại ca đang đứng ở giữa kia, mỗi một món 200.000 tệ.”

Nếu Hồ Trân Trân nói suông mà không bày phần thưởng ra trước mặt mọi người, thì họ sẽ rất băn khoăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui