Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Nhưng đối với lĩnh vực thiết kế này thì Hồ Trân Trân không biết gì hết, nên cũng không thể ý kiến gì nhiều được.

Mí mắt Hồ Trân Trân giật giật vài cái rồi chuyển sang chủ đề khác: “Tin tức hằng ngày của nước F nói cậu như thế nào?”

“Đừng nhắc mấy cái đó nữa.” Thomas xua xua tay: “Tóm lại là tất cả tin tức đều vây quanh cái thân phận người thừa kế của tôi, giống như không có cụm từ người thừa kế đó thì tin tức của bọn họ sẽ không hot ấy.”

“Còn không bằng mấy tên truyền thông nước Z các cậu, họ có tính sáng tạo, còn biết phóng đại tin tức để gây cười nữa chứ.”

“Xem mấy tin tức bịa đặt đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Hồ Trân Trân nói thêm một câu: “Không bằng chúng ta xem video trượt tuyết đi, Thomas cậu có biết giáo viên dạy trượt tuyết nào đẹp trai không?”

“Đương nhiên có! Không phải người đó đang đứng trước mặt cậu hay sao?”

Thomas ưỡn ngực: “Nếu tiểu thư đã yêu cầu thì tôi đây sẽ cam tâm tình nguyện trở thành huấn luyện viên trượt tuyết của ngài, thưa tiểu thư.”

“Với trình độ của cậu thì khó làm huấn luyện viên của tôi lắm..” Hồ Trân Trân thẳng tay từ chối.

Đôi mắt của Thomas tràn đầy sự tủi thân, thấy vậy cô kéo tay Giang Thầm lên rồi lắc lắc vài cái: “Nhưng cậu đã đồng ý làm huấn luyện viên trượt tuyết của cục cưng nhà tôi rồi đấy, đừng có mà thất hứa.”

Thomas lập tức cười: “Tôi sai rồi, tôi còn đang nôn nóng muốn dạy Giang Thầm trượt tuyết làm gì có thời gian mà dạy cho cậu, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ tìm một huấn luyện viên đẹp trai đến dạy cho cậu.”

“Vậy thì phải cảm ơn cậu trước rồi.”

Hai người nói đùa vài câu rồi cũng quên đi những hotsearch vô tri đó.

Đã khuya rồi, nhưng trên mạng vẫn còn rất náo nhiệt.

Nhưng những người đam mê lướt mạng xã hội cũng chưa buồn ngủ chút nào.

Lý Trân Trân cũng nằm trong nhóm người đó.

Sau khi trường cấp hai cho nghỉ hè, thì cuối cùng cô bé cũng có thêm thời gian ở nhà với mẹ rồi.

Hồ Trân Trân ứng phần thưởng cuối năm cho Phương Bình trước, chính là căn hộ ở đường Hà Đông, làm hàng xóm với nhà Đồng Soái.

Đã hơn mười một giờ, cô bé vừa mới làm xong bài tập chuẩn bị lên giường ngủ, nhưng não cô bé hoạt động quá tốt nên chưa có dấu hiệu buồn ngủ.

Vừa lên Weibo, thì nhìn thấy được tên của Hồ Trân Trân đang nằm trên bảng hotsearch.

Lý trí của cô bé còn chưa phản ứng kịp, thì tay đã nhanh hơn não nhấn vào xem rồi.

“Hồ Trân Trân bí mật gặp Thomas? Thomas là ai?”

Lý Trân Trân tìm hiểu một hồi thì mới biết người đó là nhà thiết kế kiêm người thừa kế của thương hiệu Kỷ Tiên Sinh.

Ở khu bình luận phía dưới hotsearch vẫn náo nhiệt như cũ.

Lý Trân Trân nhìn thoáng qua thì thấy cư dân mạng cái gì cũng nghĩ ra được hết.

[Thomas đẹp trai quá, hai người họ đúng là một đôi trai tài gái sắc mà.]

[85 tỷ đó! Là 85 tỷ đó, cho dù tôi có nằm mơ cũng không chạm được đến số tiền đó đâu! Ông trời thật bất công, không thể cho tôi làm một kẻ có tiền trên cuộc đời này được sao?]

[Hồ Trân Trân bay đến nước F rồi sao, có khi nào định cư ở đó luôn không?]

[Không phải đâu, có lẽ hai người họ chỉ là mối quan hệ bạn bè đơn thuần thôi, nhưng qua miệng cư dân mạng cứ thấy một nam một nữ đi với nhau thì hai người đó đang có tình cảm với nhau, hai người đó không thể đi bàn chuyện làm ăn hay gì?]

[Tôi chỉ quan tâm chị Hồ có quay về hay không, tôi mới mua vé vào chơi Lâu Đài Chó rồi, chị Hồ đừng sập phòng nha!]

[Cười c.h.ế.t tôi mất, chị Hồ không phải là minh tinh, sao còn có fan nói là đừng sập phòng vậy?]

Mọi người bình luận rất nhiều nhưng Lý Trân Trân cũng hiểu được tình hình rồi, hơn nửa đêm cô bé ngồi dậy, muốn đi nói cho mẹ biết.

Kết quả cô bé vừa mới ra khỏi phòng thì đã bị phát hiện.

“Trân Trân, khuya rồi sao con còn chưa ngủ?”

Đèn trên bàn phòng khách vẫn còn sáng, Phương Bình ngồi dưới ánh đèn tập trung làm việc trên máy tính.

Lý Trân Trân thấy mẹ đang tập trung làm việc nên cũng ngại mở lời, cô bé không biết có nên nói chuyện này với mẹ hay không.

“Mẹ, mẹ lên mạng chưa?”

Từ khi đảm nhiệm vị trí giám đốc của nông trại Bách Hoa thì mẹ luôn rất bận rộn, mỗi ngày mẹ phải học tập trau dồi rất nhiều và cũng có rất nhiều việc phải xử lí.

Lý Trân Trân rất lo lắng cho mẹ, nhưng cô bé thấy mẹ đang nỗ lực cố gắng như vậy thì cũng rất vui.

Nhìn Phương Bình càng ngày càng lên tinh thần và mạnh mẽ hơn, cũng càng ngày càng trẻ ra với tư cách là con gái thì cô bé cảm thấy rất vui khi mẹ mình càng ngày càng tốt hơn.

“Mẹ nhìn thấy tin đồn về dì Trân Trân chưa?”

Phương Bình nghe cô bé nói xong thì lập tức phản ứng lại: “Công ty vừa mới lên bài bác bỏ tin đồn sai sự thật đó rồi nên con đừng lo nữa, con cứ chờ một chút nữa thì sẽ thấy bài đăng bác bỏ tin đồn đó của Hồ tổng thôi.”

Lý Trân Trân gật đầu rối rót một ly nước ấm, đưa cho Phương Bình.

“Dạ, từ từ con xem sau cũng được, mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi đã khuya rồi đấy.”

Có cô bé ở nhà nên Phương Bình đã cố gắng sắp xếp lịch trình để dành thời gian bên cạnh con mình nhiều hơn, nghe được lời này cô ấy cười: “Con đừng lo, chờ xíu nữa mẹ đi xem náo nhiệt một chút rồi sẽ ngủ ngay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui