Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

[Tôi cược một đồng tiền rằng chị Hồ sẽ không bán!]

[Mấy người có thấy sắc mặt của người đàn ông vừa bị kéo ra ngoài không? Thật sự rất tuyệt luôn đấy]

[Bỗng nhiên tôi cảm thấy tôi không thể trèo cao như chị Hồ được rồi, mới hơn mười mấy giây mà chị Hồ kiếm được 45 tỷ rồi.]

[Sao không có đại gia nào chi chục tỷ cho tôi đi diễn thời trang vậy? Tôi khóc c.h.ế.t mất.]

Chưa kể đến độ nổi tiếng của Kỷ Tiên Sinh trong thời gian này đã hoàn toàn vượt qua Chanel, trở thành thương hiệu xa xỉ nóng nhất nước Z.

Mà Hồ Trân Trân lại dễ dàng mở miệng ra cái giá 130 tỷ như vậy thật khiến người khác nổi giận mà.

Đám cư dân mạng thấy số tiền đó liền tỉnh, họ trực tiếp đi kiếm hình của Hồ Trân Trân cào loạn xạ trên tấm hình đó.

Còn cô thì đang ngồi ở trên máy bay riêng quay trở về đất nước với bầu trời toàn ánh sao lấp lánh.

Ban đên trên máy bay rất yên tĩnh.

Trần Khai ngủ không sâu giấc, bởi vì phải tỉnh dậy một hai lần kiểm tra bà chủ và cậu chủ nhỏ có an toàn hay không.

Lần này chỉ có một mình hắn đi theo bà chủ ra nước ngoài thôi, nên làm việc gì cũng phải cẩn thận.

Phải luôn đảm bảo an toàn, không xảy ra một tình huống bất ngờ nào.

Lần tỉnh dậy tiếp theo, Trần Khai lại đi kiểm tra cậu chủ nhỏ.

Trên đường đi, hắn vô tình nghe được hai tiếp viên đang nói chuyện với nhau.

Vì đã khuya nên giọng của hai cô tiếp viên rất nhỏ, nên Trần Khai phải đứng yên lặng một chỗ thì mới nghe được hai người họ đang nói gì.

“Vừa rồi mới có dự báo thời tiết, nói rằng thành phố S sắp có mưa rất to, khả năng cao là chúng ta sẽ phải hạ cánh xuống thành phố B.”

Trần Khai quay trở về chỗ của mình, ghi nhớ kỹ tin tức này.

Thời này rồi ai còn đem mưa to là lý do để hạ cánh gấp cơ chứ.

Tuy thành phố S từng nạn châu chấu rất nặng nề, nhưng bây giờ cũng đã bình yên rồi.

Năm giờ sau, máy bay vẫn an toàn hạ cánh xuống thành phố S, nên Trần Khai cũng quên mất điều đó.

Khi có thể sử dụng được điện thoại, hắn liền gửi tin nhắn cho Lưu An.

[Máy bay đã hạ cánh rồi, bây giờ thời tiết bên ngoài không tốt lắm, nhớ chuẩn bị cho tốt.]

Lưu An hiểu được ý của hắn nên đã lái xe từ trong gara ra, sau đó liền lấy một cái ô thật lớn để che cho bà chủ và cậu chủ nhỏ vào xe an toàn.

Mưa cũng khá to, nên Lưu An đã cố tình chọn chiếc xe tốt nhất để đi đón bọn họ.

Mặc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng trên đường đi Lưu An không nhịn được mà cau mày, liền gọi điện cho viện trưởng Lâu.

“Mẹ, xem ra hôm nay mưa rất to đấy mẹ không cần phải chờ đâu, mẹ lên lầu ngủ đi.”

Mỗi đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, đều học được một điều từ viện trưởng Lâu đó là không được coi thường tai nạn.

Viện trưởng Lâu ở đầu dây bên kia cười một tiếng: “Tiểu An con vẫn nên cẩn thận thì hơn, con cũng không cần lo đâu, lúc trời vừa mới mưa thì mẹ đã lên lầu hai rồi.”

“Con cũng phải bảo vệ cho cô Trân Trân thật tốt đấy, đừng để xảy ra sơ sót gì, tập trung làm việc cho tốt đi!”

Đã lâu rồi Lưu An không bị bà nhắc nhở nhiều như vậy, bất đắc dĩ cười.

“Mỗi ngày con đều cố gắng làm việc thật tốt mà!”

Biết được viện trưởng đã lên lầu hai nên Lưu An cũng yên tâm hơn.

Đại lộ Tây Cảnh Môn khá thấp, trại trẻ mồ côi Phúc Bảo lại còn ở phía dưới sườn núi nữa chứ.

Vào mỗi năm cứ đến mùa mưa, thì sân cô nhi viện đều ngập nước.

Khi mưa lớn nước có thể sẽ tràn vào tầng 1 đến tận mắt cá chân.

Bởi vì chuyện này nên mỗi năm đến mùa mưa, viện trưởng cũng phải dẫn lũ nhỏ lên tầng hai ở, ngay cả bánh mì và mì gói cũng phải mang theo.

Lưu An được bà nuôi lớn nên cũng chịu ảnh hưởng không ít từ bà, khi trời mưa cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Hôm nay mưa rất to, khi hắn vừa mới lên xe thì mưa vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng khi xe chạy được nửa đường, thì mưa càng lúc càng lớn, Lưu An phải dùng cần gạt nước để gạt hết nước đi thì mới có thể thấy được đường đi, nhưng một lúc sau nước cũng che phủ hết kính xe.

Đây không thể gọi là mưa lớn thông thường nữa rồi.

Lưu An tưởng có thể đến được sân bay rất nhanh, nhưng vì mưa quá lớn che hết tầm nhìn rồi nên chỉ có thể đi từ từ mà thôi.

Chờ Lưu An đến sân bay, thì đã là câu chuyện của nửa tiếng sau rồi.

Khi xuống xe bung ô ra, dù chiếc ô có to đến mức nào thì mưa cũng tạt ướt hết quần.

Mưa to gió lớn, ngay cả ô cũng không thể che được người.

Cho dù có lấy cái ô được đặc chế ra, thì Lưu An cũng không thể che chắn cho bà chủ và cậu chủ nhỏ không dính hạt mưa nào được.

Hồ Trân Trân cũng không tránh khỏi việc bị ướt, nhưng cũng may trên xe có giày dự phòng nên có thể thay, Hồ Trân Trân cũng không cần phải ráng mang đôi giày ướt như vậy.

“Tiểu Thầm, con có sao không?”

Hồ Trân Trân dùng khăn lau tóc cho cậu, rồi hỏi một câu.

Hôm nay mưa thật sự rất lớn, những giọt nước mưa nặng chĩu tạt vào chân của cô giống như có một tảng đá đập vào chân vậy.

Giang Thầm có dáng người nhỏ bé, mặc dù Hồ Trân Trân đã nắm tay cậu vào khoác áo mưa lên cho cậu rồi nhưng tóc cậu vẫn còn ướt, nhìn qua là biết đã bị mưa tạt vào.

Giang Thầm lắc đầu: “Con không bị mưa tạt ướt nhiều đâu.”

Tóc của cậu đã ướt hết rồi mà còn nói không bị mưa tạt nhiều đâu..

Hồ Trân Trân dở khóc dở cười, véo má cậu một cái: “Về sau mẹ không gọi con là Tiểu Thầm nữa, mẹ sẽ gọi con là ‘vịt con miệng nhỏ ương bướng’ đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui