Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Giang Thầm mếu máo, cậu thật sự cảm thấy không vui.

Hồ Trân Trân trêu chọc con mình vài câu, tay thì vẫn tiếp tục lau tóc cho cậu.

“Lưu An, mưa lớn quá, nên đi chậm một chút, nhớ chú ý an toàn đấy.”

Cô dặn dò Lưu An xong rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ cảm thán: “Nhiều năm rồi chưa mưa lớn một trận nào như vậy, cũng không biết mưa đến bao giờ mới hết nữa.”

Mưa quá ít cũng là chuyện xấu, mà mưa quá nhiều cũng là chuyện xấu.

Mưa lớn như vậy, nếu chỉ mưa nửa ngày thì có thể giúp vạn vật sinh sôi nảy nở.

Nếu cơn mưa cứ kéo dài liên miên thì khả năng sẽ có thiên tai.

Cũng may thành phố S ở bên cạnh bờ biển, cho dù mưa lớn đến thế nào thì cũng không có khả năng xảy ra tai hoạ gì lớn cả.

Khi Hồ Trân Trân quay trở lại biệt thự lau khô người xong, cô thay đồ ngủ, rồi im lặng đứng bên cạnh cửa sổ ngắm mưa.

Biệt thự của cô nằm ở vị trí sườn núi khá cao, cho dù có mưa đến thế nào đi chăng nữa thì nơi đây cũng không bị ảnh hưởng gì cả.

Hồ Trân Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cái thác nước, so với bình thường thì hôm nay nước chảy xiết hơn thì phải.

Cô nhịn không được mà nhíu mày.

Không chỉ thành phố S mưa lớn, mà các thành phố lân cận cũng vậy.

Địa hình của thành phố S khá cao mà cũng không thể tránh được tình trạng ngập lụt, không biết các thành phố khác thế nào rồi, không biết chính quyền có biện pháp gì để ứng phó với cơn mưa này không nữa.

Hồ Trân Trân không phải là lo lắng không có lý do.

Sát bên cạnh thành phố S là thành phố H, tình hình không mấy khả quan.

Địa hình thành phố H khá bằng phẳng, hầu như toàn là đồng bằng, nên rất thích hợp để trồng trọt và xây dựng thành phố.

Bình thường loại địa hình bằng phẳng như thế này chính là một lợi thế lớn, nhưng khi mưa to thì nó lại biến thành khuyết điểm.

Chủ cửa hàng quần áo đã sớm đóng cửa, cầm theo chiếc ô chuẩn bị trở về nhà.

Nước đã ngập đến gần bụng rồi, mọi người đi trên đường đều không thấy được dưới chân có gì, nên chỉ có thể đi chậm rãi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dưới tình huống như vậy, sợ nhất chính là xuất hiện tình trạng nắp cống bung ra.

Nếu lỡ chân mà té xuống thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chủ tiệm quần áo xem được tin tức này xong cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nên khi đi ông đi rất cẩn thận để tránh xảy ra nguy hiểm.

Mưa quá lớn, nên người ra đường cũng không có nhiều.

Ngay cả chủ tiệm quần áo cũng không ngờ được sẽ thấy cảnh một cô bé đang cầm cái ô che mưa…

“A!”

Tiếng mưa thật sự rất lớn, nhưng ông chủ tiệm vẫn nghe thấy được tiếng la này.

Hình như cô bé đã vấp phải thứ gì đó nên không giữ được thăng bằng, sau đó ngã xuống dòng nước.

Ông nhớ rõ, ở đoạn đường đấy có bậc thang.

Chỉ trong vòng chưa đến hai giây, mà cô bé đã bị nước cuốn trôi đến hướng đó.

Ông cảm thấy rất sợ hãi, nếu người đã bị cuốn trôi theo hướng đó rồi, thì có rất ít khả năng có thể sống sót được.

Giờ phút này ông cũng không suy nghĩ gì nhiều, vứt luôn cây ô trên tay rồi chạy thật nhanh qua đó.

Cũng may cầu thang không quá dài, tuy nước chảy khá siết nhưng mực nước không quá sâu, chủ tiệm quần áo cố gắng một chút liền có thể giữ được tay cô bé, dùng sức lực kéo người trở về.

Tuy rằng cứu được một mạng người, nhưng tâm trạng ông cũng chẳng thoải mái cho lắm.

Cũng may lúc này mưa vừa mới bắt đầu, nếu đợi thêm một chút nữa, mà có người ngã xuống thì e rằng không cứu được mất.

Ở trên tivi những tin tức thời sự được chuẩn bị trước cũng đều huỷ hết, thay vào đó chính là chương trình báo động khẩn cấp về tình trạng mưa to.

Cần phải thông báo cho tất cả người dân biết về tình hình hiện tại, để họ di chuyển đến nơi cao hơn tránh được nguy hiểm xảy ra.

Thành phố S cùng thành phố H đều thuộc tỉnh A, dưới loại tình huống như vậy, tỉnh đã trực tiếp ra báo động đỏ, bộ đội cứu hộ cũng phải dựa vào tình hình mà chuẩn bị phương pháp ứng phó kịp thời cho mọi tình huống phát sinh.

Suốt một đêm, Hồ Trân Trân không thế ngủ ngon được.

Tuy tiếng sấm của trận mưa này không lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất phiền.

Điều đầu tiên Hồ Trân Trân làm sau khi tỉnh dậy là nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng may hôm nay chỉ còn mưa nhỏ và những đợt mưa phùn, nước cũng đã chảy xuống những vùng đất thấp hơn, nhìn qua thì tưởng mọi thứ đã êm đẹp rồi.

Nhưng mà đến lúc ăn sáng, cô mở TV lên nghe tin tức, thì tâm trạng của cô không còn tốt như trước nữa, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều.

“Theo dự báo thành phố H sẽ có mưa rất to, mọi người dân nên chú ý đến việc đi lại, trừ tình huống cấp bách ra thì chúng tôi yêu cầu mọi người phải ở trong nhà, không cần ra ngoài.”

Truyền hình đã đưa tin như vậy rồi thì xem ra tình huống của thành phố H không khả quan cho lắm.

Hồ Trân Trân mở điện thoại ra, tiện tay nhấn vào một đoạn video ngắn.

Không cần cô phải tìm kiếm, thì đa số dữ liệu tìm kiếm đề cử cũng đều là thành phố H.

Ví dụ như một thiếu niên bị cơn mưa cuốn trôi đi, một mẹ con ở khu nhà thấp bị nước bao phủ, cho dù có cố gắng bơi như thể nào cũng không đến được nơi cao hơn.

Đa số video đều từ trên tầng cao quay xuống.

Những người đó đều sống ở trên tầng cao, nên an toàn hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui