Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Tiểu Kim từ sau màn hình nhô đầu ra, hai mắt chuyển động theo những đợt sóng để thể hiện sự cảm động của mình.

[Ký chủ, ngài đối xử với tôi tốt thật đấy.]

[Cái này cũng cần nói hay sao?]

Hồ Trân Trân cười một chút: [Mày còn đối xử với tao tốt hơn đấy, còn cho tao rất nhiều tiền như vậy mà?]

Tiểu Kim say mê đến mức không thể rời khỏi màn hình được, nhưng cũng luyến tiếc di chuyển tầm mắt mình qua để trả lời cô.

[Không, vẫn là ký chủ đối xử tốt với tôi hơn, tôi nghe nói những ký chủ khác chỉ biết nhốt những hệ thống khác trong không gian tối tăm thôi, một ngày còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài được năm tiếng đâu đấy.]

Còn có loại thao tác này luôn hả?

Lần đầu tiên cô mới biết đến việc còn có thể nhốt hệ thống trong phòng tối đấy, cô âm thầm tặc lưỡi một cái.

Cũng không biết những vị ký chủ khác làm thế nào mà phát hiện ra được tính năng này hay vậy chứ.

Sau khi Tiểu Kim nói xong thì mới ý thức được mình đã lỡ lời nói điều không nên nói, nên cẩn thận nhìn Hồ Trân Trân với ánh mắt đề phòng.

[Ký chủ, ngài sẽ không nhốt tôi vào phòng tối đấy chứ?]

[Đương nhiên là không rồi.]

Hồ Trân Trân hợp tác với Tiểu Kim rất vui vẻ, đã vậy Tiểu Kim cũng rất thích cô nên bình thường không có làm phiền cô quá nhiều, thời điểm mấu chốt còn có thể giúp đỡ cô nữa chứ, Tiểu Kim là một hệ thống rất tốt đấy nha.

Nhớ lại những điều này nên Hồ Trân Trân cảm thấy rất biết ơn hệ thống.

[Yên tâm đi, Tiểu Kim, chờ đến tết tao sẽ tặng mày một món quà lớn.]

Nói xong điều này, Hồ Trân Trân mới bắt đầu rút thăm trúng thưởng.

Vòng quay quen thuộc lại xuất hiện, Hồ Trân Trân muốn ra ngoài nên có chút nóng lòng, cô cũng chẳng thèm rửa tay lấy vận may giống mấy lần trước mà trực tiếp nhấn luôn.

[Chúc mừng ký chủ, đã trúng thưởng một dãy núi với cảnh đẹp tuyệt trần.]

“……”

Lại tới nữa rồi, mấy cái phần thưởng kỳ quái này.

Hồ Trân Trân vừa nghe cái tên thì biết phần thưởng này có vấn đề rồi.

Cái công ty bỏ trống trong đợt quay thưởng lần trước kia cô còn chưa hoàn thành việc trang trí cho nó đâu, nay lại tới cái dãy núi này rồi.

[Dãy núi này là như thế nào nữa đây?]

Hồ Trân trân hỏi Tiểu Kim một câu, Tiểu Kim lập tức chuyển hình ảnh cho cô nhìn qua.

Nói là một dãy núi, thì nó đúng là một dãy núi thật luôn.

Trừ một tảng đá lớn ra, thì không có một thứ gì cả, ngay cả một chút cỏ cũng không có.

“Núi Bạch Hổ sao?”

Hồ Trân Trân nhìn bản đồ một chút, tình cờ đây là dãy núi bên cạnh mảnh đất cô mua chuẩn bị cho việc xây dựng phim trường.

Không vô duyên vô cớ mà dãy núi này xuất hiện được, có lẽ về sau nó sẽ khiến cho việc quay phim trở nên dễ dàng hơn thì sao.

Nghĩ như vậy, Hồ Trân Trân cũng không thấy phần thưởng này vô dụng nữa.

“Mẹ ơi, con đã chuẩn bị xong rồi!”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giang Thầm, Hồ Trân Trân biết mình không thể chậm trễ hơn được nữa nên nhanh chóng thay quần áo.

“Được! Mẹ tới liền đây!”

Trận ngập lụt ở thành phố H, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Sau khi nước rút hết, Hồ Trân Trân đã giải tán đội tình nguyện và để mọi người về nhà.

Những việc cô làm cũng đủ nhiều rồi, những việc còn lại thì để bên phía chính quyền địa phương xử lí đi.

Lúc năm trăm vị chủ quán đi đều dùng bè tre, còn lúc quay về thì họ đi xe buýt.

Vì bọn họ đến đây tình nguyện hai ngày, nên mọi người ai ai cũng biết ơn họ cả.

Biết được bọn họ phải đi, còn có không ít người đi đến trước hẻm tiễn họ lên đường.

[Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, thành phố S và thành phố H mãi mãi là người một nhà!]

[Cảm ơn những vị chủ quán tốt bụng, sau này tôi sẽ đến thăm mọi người!]

[Chúc mọi người lên đường bình yên!]

Hai bên còn có cả biểu ngữ, mọi người đều vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người đến gần xe để tặng hoa.

Dì Lý cũng nhận được một bó hoa.

Bà cảm thấy vui vẻ đến mức cứ liên tục khoe mẽ với ông chú bên cạnh.

“Ngay từ đầu tôi đã biết đi theo Trân Trân là không sai mà, giúp được mọi người như vậy tôi cảm thấy rất vui, trong lòng không cảm thấy trống trãi chút nào cả.”

“Này ông nhìn xem hoa đẹp thật đấy chứ, đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa từ người khác đấy.”

“Chờ sau khi trở về thành phố S nghỉ ngơi mấy ngày, tôi còn có thể đến phố ẩm thực Bách Hoa để chọn nguyên liệu đấy!”

Sự vui vẻ của bà đã lộ ra bên ngoài luôn rồi, ông chú ngồi gần lối đi nhưng lại không nhận được đoá hoa nào nên cảm thấy có chút ghen tị, không muốn trả lời bà nhưng cuối cùng vẫn quyết định đáp lại một câu.

“Cũng không biết Hồ tổng nói thật hay không nữa, miễn phí tiền nguyên liệu ba tháng đã vậy còn giảm tiền thuê 30%?”

“Đương nhiên là sự thật rồi!”

Dì Lý đã có sự tin tưởng tuyệt đối vào Hồ Trân Trân, nên khi nghe có người nói lời không hay về cô thì trở nên cáu gắt.

“Từ trước đến nay cô Trân Trân đều không phải là người chỉ nói bằng miệng không đâu, chỉ cần cô ấy nói điều gì thì chắc chắn có thể làm được!”

Ông chú nghe vậy nên cũng an tâm hơn.

“Vậy bà đã cân nhắc kỹ lưỡng đến việc trang trí cửa hàng như thế nào chưa?”

Làm người mà ai chả có cho mình những ước mơ nhỏ bé và những kỳ vọng về tương lai sau này cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui