Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Hồ Trân Trân trầm ngâm, lại hỏi một câu: "Vậy biệt thự Ngọa Sơn kia của tao cũng tuân theo quy trình như vậy sao?”

Nếu giải thích từng câu cho cô thì quá chậm, Tiểu Kim dứt khoát mở ghi chép hệ thống ra cho cô xem.

[Ngày 7 tháng 1, mua biệt thự. Trong tháng đó cũng tuyển quản gia Trần Khai và đội ngũ người làm, ngày 15 tháng 1, đã thanh toán tiền lương và tiền trang trí căn biệt thự. Vào ngày 1 tháng 5, hoàn tất việc trang trí. Vào ngày 13 tháng 6, ký chủ đã rút được căn biệt thự và chính thức dọn vào ở.]

Mặc dù tháng 6 cô mới rút được biệt thự, nhưng trên thực tế, biệt thự đã chờ chủ nhân từ tháng 1.

Lúc này Hồ Trân Trân mới hiểu được vì sao Trần Khai nhìn thấy cô mà không cảm thấy xa lạ.

Hóa ra trong trí nhớ của bọn họ đã làm việc cho cô nửa năm.

Vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Trần Khai: "Bà chủ, có người chính phủ tới muốn bàn chuyện đầu tư.”

Nhanh như vậy mà đã đến, Hồ Trân Trân tháo bỏ hai mặt nạ màu vàng dưới bọng mắt: "Bây giờ sao? Họ đang ở đâu?”

"Đã ở biệt thự Ngọa Sơn rồi."

"Bây giờ chúng ta trở về", Hồ Trân Trân nhanh chóng sửa sang lại vẻ ngoài, sau đó làm thẻ VIP để thuận tiện sau quay lại làm đẹp.

Tài xế hôm nay vẫn là Lưu An, biết bà chủ sốt ruột trở về, hắn cũng giẫm mạnh chân ga, khiến Hồ Trân Trân cảm nhận được cái gì gọi là giá trị đồng tiền.


Khi tăng tốc có cảm giác rung lắc, nhưng kỹ năng lái xe của Lưu An đủ tốt, cho dù tăng tốc, Hồ Trân Trân ngồi ở hàng ghế sau cũng không cảm thấy xóc.

Chỉ mười lăm phút sau, đã trở về được biệt thự Ngọa Sơn.

"Cô Hồ phải không? Xin chào!”

Vừa bước vào phòng khách, một cô gái trẻ đã đứng dậy chào hỏi.

"Đây là trưởng ban Mã của chúng tôi, hôm nay muốn cùng quý cô thảo luận chi tiết về chuyện gia tăng số lượng đầu tư nhà vệ sinh công cộng."

Lúc này, trưởng ban Mã cũng đứng dậy, nở nụ cười lịch sự chào hỏi với cô.

"Tôi đã muốn gặp cô Hồ từ lâu, hôm nay mới nhìn thấy quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, bây giờ những người trẻ tuổi như cô công ích cho xã hội thật sự quá ít."

"Ngài nói đùa rồi", Hồ Trân Trân trên mặt cũng nở nụ cười lịch sự: "Làm đẹp, xây dựng thành phố đều là chuyện chúng ta nên làm.”

Cô ngồi xuống ghế sofa "Mời hai vị ngồi.”

Trần Khai đã đi vào bếp chuẩn bị trà và bánh ngọt từ trước, khi vừa ngồi xuống, đồ ăn cũng đã được bày trên bàn trà.

Trước khi cô trở về, bảo mẫu mới cũng đã phục vụ đồ ăn đồ uống cho khách.

Bây giờ Trần Khai đổi sang loại trà cao cấp hơn, pha thêm một ấm trà nữa.

Hương trà thoang thoảng, hơi nóng từ tách trà bốc lên làn khí màu trắng.

Trên mặt hai bên đều nở nụ cười, nói chuyện rất vui vẻ.

Trưởng ban Mã trông chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn còn trẻ và có triển vọng, từ việc hôm nay hắn tự mình đến nói chuyện về nhà vệ sinh công cộng với Hồ Trân Trân là có thể nhìn ra tham vọng của hắn.

[Tiểu Kim, tiền nhà vệ sinh công cộng có cần tao trả không?]

[Xin ký chủ yên tâm, khoản thanh toán đầu tiên đã gửi đi, năm ngày sau, số tiền còn lại cũng sẽ được chuyển qua.]


Có lời này, Hồ Trân Trân lập tức cam đoan.

"Ngài yên tâm, trong vòng một tuần, tiền sẽ chuyển vào tài khoản chuyên dụng."

Hôm nay hắn tới đây một chuyến, hắn cần chính là lời nói này.

Hồ Trân Trân đồng ý sảng khoái nhanh chóng, trưởng ban Mã lúc trước cũng từng đàm phán với những doanh nhân khác, nên bây giờ nghe cô nói như vậy vẫn chưa thích ứng được.

"Trong vòng một tuần có thể chuyển hết sao? Cô Hồ, tôi nghĩ chúng ta cứ xác nhận lại thời gian một chút, chỉ cần trong vòng một tháng là được, không cần xác định thời gian ngắn như vậy, miễn cho lúc đó nhỡ đâu có sự cố tiền không thể chuyển đến được thì phiền toái.”

Những gì hắn nói cũng đúng, cũng vì Hồ Trân Trân mà suy nghĩ.

Hồ Trân Trân vẫn bình tĩnh, biết hắn băn khoăn cái gì: "Xin ngài yên tâm, tôi nhớ rõ trên hợp đồng cần phải chuyển trước mấy phần trăm.”

Trần Khai chu đáo mở hợp đồng ra, tìm được nội dung Hồ Trân Trân muốn xem rồi đưa cho cô.

"Ồ, trong này viết lần đầu tiên phải chuyển 800.000 tệ đúng không."

Cô đưa cho Trần Khai một tấm thẻ: "Chuyển số tiền này trưởng ban Mã trước, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển trong vòng bảy ngày tới.”

Trước mặt trưởng ban Mã, số tiền này được chuyển trực tiếp vào một tài khoản chuyên dụng.

"Trưởng ban, anh nhận được tiền chưa?"

Cô thư ký nhỏ đi cùng trưởng ban Mã nhỏ giọng hỏi hắn.


Trước khi đến, trưởng ban đã nói hôm nay là một trận chiến khó khăn, loại đầu tư phúc lợi công cộng này là khó lấy nhất, cho dù có người đồng ý cho, cũng sẽ luôn kéo dài tới nửa năm sau.

Mục tiêu hôm nay của họ là là lấy được khoản tiền đầu tư đầu tiên trong vòng nửa tháng.

Kết quả bây giờ còn chưa đến ba giờ đồng hồ, tiền đã vào tài khoản.

Cái này có quá nhanh không?

Cô ấy có cảm giác như đang mơ vậy!

Trưởng ban Mã ngồi bên cạnh cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà dù sao hắn cũng làm lãnh đạo, kỹ thuật che giấu biểu cảm cũng rất tốt, dù kinh ngạc đến đâu cũng không thể cho người khác biết.

"Cô Hồ là người nói là làm, đây là lần đầu tiên tôi gặp người làm việc hiệu quả như vậy. Nếu có nhiều doanh nhân như cô, tôi sẽ không còn phải lo lắng cho sự phát triển của thành phố S rồi."

Lời này của hắn nói ra là thật sự xuất phát từ trong lòng.

Sau khi có tiền, đội ngũ thi công có thể bắt tay vào xây dựng ngay lập tức, thời gian thi công cũng sẽ sớm hơn.

Nhà vệ sinh hoàn thành sớm sẽ sử dụng được sớm, đây cũng coi như là công ích của hắn, hắn lại cảm kích Hồ Trân Trân thêm mấy phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận