Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Nói chung, Hồ Trân Trân sẽ không tùy tiện nhận người được giới thiệu vào làm.

Nếu anh ta tiến cử một nhân tài, có năng lực nhưng tính tình lại không tốt, nếu vào công ty của người khác và để xảy ra chuyện thì anh ta sẽ bị liên lụy.

Vì e ngại điều này, nên Hồ Trân Trân cũng không liên lạc với Cao Thần và những người khác, cô cũng không nhờ bạn bè giới thiệu.

Phùng Dương không biết trong lòng cô đang suy nghĩ phức tạp như vậy, anh ta quay qua liếc nhìn ánh mắt ông nội, rồi tiếp tục giới thiệu.

"Cô Hồ có lẽ đã nghe nói về người này rồi. Hắn ta là giám đốc điều hành tiền nhiệm của công ty Thái Dương Vũ, Khưu Thiếu Thiên."

Hồ Trân Trân quả thực đã từng nghe nói đến người này.

Khi nghiên cứu các công ty trong ngành giải trí, cô có tìm hiểu sơ bộ về các công ty hiện đang hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Và công ty Thái Dương Vũ cũng nằm trong số đó.

Cách đây 5 năm nó từng rất huy hoàng, sản phẩm nào cũng đều là sản phẩm chất lượng cao, đều là một bộ phim ăn khách, nó dựa vào sức mạnh và chất lượng của chính mình để biến người hâm mộ từ fan phim truyền hình thành fan của công ty.


Thật đáng tiếc khi một công ty như vậy đã phá sản cách đây hai năm.

Hồ Trân Trân thật sự cảm thấy đáng tiếc.

"Tôi quả thực đã nghe nói đến cái tên này, nhưng anh ấy dường như không còn làm việc ở thành phố S nữa."

Khi Hồ Trân Trân đang chấn chỉnh lại Ảnh Thị Giang Hồ, cô cũng thu thập danh sách những nhân tài đã từ chức ở các công ty lớn, trong đó có Khưu Thiếu Thiên.

Tuy nhiên, sau sự phá sản của công ty Thái Dương Vũ, hắn ta đã biến mất và dường như là rời bỏ lĩnh vực điện ảnh, phim truyền hình.

Nghe được lời nói của Hồ Trân Trân, Phùng Dương đã lập tức phủ nhận.

“Không, không, không, hắn ta vẫn ở thành phố S, chỉ là bây giờ hắn ta đã thay đổi công việc thôi, hình như là một công việc không liên quan gì đến điện ảnh và truyền hình.”

Khi Phùng Dương nói điều này, Hồ Trân Trân lại do dự.

Cho dù người này có tài, nhưng nếu đã lựa chọn rời bỏ lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại, Phùng Dương có giới thiệu hắn ta cho cô cũng vô ích.

Phùng Dương giống như có thể đoán được suy nghĩ của Hồ Trân Trân.

Anh ta lại nói thêm: "Cô Hồ, cựu CEO của Thái Dương Vũ quả thực là một người rất có tài năng. Không phải là không có ai muốn săn hắn ta, mà là vì họ đều không thể chấp nhận được những yêu cầu kỳ quặc của hắn ta thôi."

"Yêu cầu kỳ quặc?"

“Đúng vậy.” Phùng đổng lén nhìn mặt ông nội, thấy ông gật đầu, anh ta mới nói: “Lý do đóng cửa Thái Dương Vũ không phải là vấn đề về kinh doanh.”

Hồ Trân Trân thực sự chưa điều tra kỹ việc này nên cô không khỏi vểnh tai lên hóng chuyện.

“Nguyên nhân khiến Ảnh Thị Thái Dương Vũ sụp đổ là vì hợp đồng với hội đồng quản trị”.


"Sau khi công ty này thành lập, nhiều nhà đầu tư đã đến đây mua cổ phần và giúp Thái Dương Vũ phát triển lớn mạnh hơn. Nhưng cô Hồ, cô và tôi đều là doanh nhân và có lẽ cô cũng hiểu rõ ưu nhược điểm của vốn chủ sở hữu nhỉ."

“Sau khi bị nguồn vốn can thiệp, dù Khưu Thiếu Thiên có là CEO hiện tại thì về mặt quản lý hắn ta vẫn sẽ bị yếu thế, nhiều vấn đề thậm chí còn được bên phía hội đồng quản trị trực tiếp giải quyết mà không thông qua hắn ta."

“Vấn đề này càng về sau càng nghiêm trọng, cho đến khi đụng phải pháp luật.”

Khi nói ra điều này, Hồ Trân Trân đã hiểu tại sao công ty này lại sụp đổ nhanh chóng như vậy.

Tin cô tìm được chỉ nói về vấn đề trốn thuế, nhưng thực ra những điều mà công ty Thái Dương Vũ phạm phải còn lớn hơn.

Không có gì ngạc nhiên khi Khưu Thiếu Thiên đã trực tiếp thay đổi ý định phát triển sự nghiệp của mình và không còn trụ lại trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nữa.

"Chẳng trách nó lại phá sản."

Hồ Trân Trân kết thúc câu nói này với giọng điệu nhẹ nhàng, khiến Phùng Dương có phần bối rối không biết phải trả lời câu hỏi như thế nào.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, thấy Hồ Trân Trân không có phản ứng nào khác, anh ta nói tiếp: "Vì vậy, Khưu Thiếu Thiên hiện tại có yêu cầu rất khắt khe, nếu công ty cô muốn tuyển dụng hắn ta, cô phải đáp ứng được ba yêu cầu khắt khe đó, hắn ta mới chịu đi phỏng vấn."

Hồ Trân Trân đã hiểu tại sao Phùng Dương lại giới thiệu người này cho cô, xem qua là Công ty điện ảnh truyền hình Giang Hồ của cô đã đáp ứng được những yêu cầu này.

"Đầu tiên, Hội đồng quản trị phải đơn giản, không quá ba người. Doanh nghiệp tư nhân là tốt nhất."


"Thứ hai, anh ta phải được phép đưa ra quyết định. Và Hội đồng quản trị không thể đưa ra quyết định thay anh ta."

“Thứ ba, hướng kinh doanh chính của công ty phải là phim truyền hình chất lượng cao, số lượng phim truyền hình trực tuyến kém chất lượng sản xuất mỗi năm không được vượt quá một nửa tổng số phim truyền hình dài tập được sản xuất.”

Những yêu cầu này nghe có vẻ đơn giản nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy mỗi yêu cầu đều không dễ dàng đạt được.

Lấy trường hợp đầu tiên làm ví dụ, nếu không có đủ nhà đầu tư để chia sẻ rủi ro, và khi một cá nhân đầu tư vào một bộ phim truyền hình thì khả năng cao là số tiền ném vào sẽ đổ sông đổ biển.

Và cũng không có nhiều người giàu làm điều đó.

Điều kiện thứ hai cũng rất đơn giản.

Vì trước đây Khưu Thiếu Thiên đã bị hãm hại bởi hội đồng quản trị và vướng vào hợp đồng đen còn phải chịu tội trốn thuế, trong lòng hắn đã sinh mối hận, nên điều kiện này là để ngăn cản chuyện như thế xảy ra lần nữa.

Đến điều kiện cuối cùng thì vì lý do hắn ta suýt phải vào tù.

Rất may, kết quả điều tra xác nhận hắn ta không liên quan đến hoạt động kinh doanh trái pháp luật và chỉ bị phạt tiền chứ không bị bắt giữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận