Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Khi nói câu này Hồ Trân Trân cười khẽ, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

Khi nhìn cô thì đột nhiên Lý Đạt lại có một sự tin tưởng rất lớn với cô.

“Nếu Hồ tổng đã khẳng định sẽ làm ra được một bộ phim chất lượng, thì đương nhiên tôi sẽ tin tưởng năng lực của cô rồi.”

Ông ta đã dành cho Hồ Trân Trân một lời khen.

Ông ta đã nói thẳng ra như vậy đương nhiên Hồ Trân Trân cũng có thể hiểu được.

Nếu giám đốc của đài đã bày tỏ thái độ như vậy rồi thì việc nói chuyện hợp tác cũng dễ dàng hơn.

“Cảm ơn sự tín nhiệm của ngài dành cho tôi.”

Cô cười đáp lại ông ta, sau khi người phục vụ bưng đồ ăn lên thì không khí tạm thời yên lặng một chút.

Nhà hàng nhỏ chính là như vậy, trong phòng riêng có một cái bàn tròn lớn, nói chuyện không tiện cho lắm.

Hồ Trân Trân và giám đốc Lý của đài truyền hình ngồi cách nhau một chỗ ngồi, giữ khoảng cách để họ đủ nhìn thấy được nhau nhưng không quá gần.

Trần Khai đứng canh ở cửa vừa hay đứng gần nơi phục vụ đồ ăn.

Người phục vụ còn chưa bao giờ nhìn thấy cách ngồi kỳ lạ như vậy nên có chút nghi ngờ, khi đi vào sẽ âm thầm nhìn thêm vài lần rồi lẩm bẩm trong miệng.

“Sao hai người này lại ngồi xa như vậy chứ, ngồi sắp ra tới tận cửa luôn rồi.”

Lỗ tai của Hồ Trân Trân khá nhạy nên liền nghe thấy được những lời này, sau đó cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khai.

Hắn là một người quản gia rất nghiêm túc và có trách nhiệm, hắn không hề bị lời nói của người phục vụ ảnh hưởng, thậm chí còn giúp bà chủ của mình điều chỉnh lại vị trí món ăn ở trên bàn.

Sau khi người phục vụ đã đi rồi, hắn mới dùng ánh mắt trả lời lại Hồ Trân Trân.

Làm cho bà chủ của mình cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện.

“Tôi cứ nói thẳng với ông vậy giám đốc Lý, tôi rất có lòng tin chắc chắn Đồ Long sẽ là một bộ phim truyền hình rất hay, tôi cũng đã chuẩn bị xong mọi công tác tuyên truyền rồi.”

“Nếu ngài ký hợp đồng với tôi, thì ít nhất tôi có thể đảm bảo với ngài rằng chắc chắn Đồ Long sẽ không bao giờ thua kém hai bộ phim chuẩn bị lên sóng cùng thời điểm kia.”

Điều này ở trong vòng giải trí cũng chẳng là điều bí mật gì nên Lý Đạt biết hai bộ phim trong lời nói của cô là những bộ phim nào.

“Hồ tổng thật sự xem trọng Đồ Long như vậy sao?”

Hồ Trân Trân mỉm cười gật đầu nói: “Tôi biết trong lòng ngài vẫn còn nhiều điều băn khoăn, hay là như vậy đi tôi sẽ thực hiện một cuộc đánh cược với đài Hoa Sen.”

“Nếu vào tháng mười một đài Hoa Sen quyết định chiếu Đồ Long, nếu là ratings đột phá 4 thì tôi thắng, thì trong vòng hai năm tiếp theo tất cả giờ vàng của đài Hoa Sen đều phải ưu tiên những bộ phim của Ảnh Thị Giang Hồ.”

Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?

Lý Đạt nghe xong thì liền ngẩn người nhất thời không biết nên phản ứng lại như thế nào.

Hai điều này chẳng phải đều có lợi cho đài Hoa Sen sao? Căn bản Hồ tổng chẳng muốn chiếm tiện nghi chút nào cả

“Vậy nếu ratings không phá 4 thì sao?”

“Thì từ nay về sau tất cả chương trình giải trí do đài Hoa Sen sản xuất tôi sẽ là người đầu tư duy nhất.”

Tốt thật đấy, Hồ Trân Trân thật sự có ý muốn chiếu cố đài của mình hay sao?

Lý Đạt không khỏi nghi ngờ.

Ngay cả khi Hồ Trân Trân thắng ván cược này, thì đài Hoa Sen cũng có được rất nhiều lợi ích rồi.

Một bộ phim nổi tiếng toàn quốc với ratings phá 4, còn được quyền phát sóng những bộ phim chất lượng tiếp theo.

Hồ tổng thực sự đã đem cơm dâng đến tận miệng đài Hoa Sen rồi, nhưng Lý Đạt lại không dám há mồm ăn cho lắm.

“Nhưng tôi e rằng phải sửa lại thỏa thuận đánh cược.”

Hồ Trân Trân nghĩ những điều này chưa thu hút được ông ta nên chủ động tăng giá lên.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

“Tôi nghe nói gần đây đài Hoa Sen đang tìm nhà đầu tư, hay là như vậy đi, nếu ratings không phá 4, thì trong năm này tôi sẽ liên tiếp đầu tư vào ba hạng mục chương trình giải trí của đài.”

Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ chút nào.

Lý Đạt có thể nghe được tim mình đang đập nhanh.

Nếu thỏa thuận này có thể đạt được, thì không cần phải lo lắng về hướng phát triển tiếp theo của đài Hoa Sen rồi.

Nếu có sự tài trợ của Hồ Trân Trân, thì chỉ cần ba chương trình giải trí này không quá rác và tệ, thì có thể nổi tiếng rồi.

Vừa có chương trình giải trí nổi tiếng, hơn nữa lại vừa có những bộ phim chất lượng cao, thì chẳng phải đài Hoa Sen không phải lo đến việc ratings giảm nữa à?

Hiện tại Lý Đạt hận không thể trực tiếp ký hợp đồng tại đây, nhưng ông ta cũng chẳng phải là người quyết định duy nhất nên vẫn phải bàn bạc thêm với những vị lãnh đạo khác.

Hồ Trân Trân nhìn vẻ mặt của ông ta thì biết tám chín phần vụ làm ăn này có thể thành công rồi.

“Được rồi Lý tổng, tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Khi ăn cơm Lý Đạt không nếm ra được mùi vị gì, sau khi kết thúc bữa ăn liền nhanh chóng quay trở về nhà.

Ông ta không thể chờ được nữa, mặc kệ thời gian có như thế nào, ông ta liền trực tiếp liên hệ với mấy vị lãnh đạo còn lại của đài.

Sau khi thảo luân với mọi người xong, Lý Đạt sợ Hồ Trân Trân đổi ý nên đã trực tiếp nhắn tin cho cô vào đêm khuya.

Khi nhận được tin nhắn, thì Hồ Trân Trân đang ngâm mình trong sữa hoa hồng ở bồn tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui