Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

“Cô ca sĩ nhỏ đó đã đăng hình ảnh lên Weibo để khởi tố rồi.”

Hiển nhiên cô ấy đã chuẩn bị xong tất cả, muốn cùng Bạch tổng ra tòa đây mà.

Cho dù hôm nay Tô Hỉ không lên tiếng thì chờ đến khi tòa án triệu tập, cô ca sĩ nhỏ này cũng sẽ lên tiếng cho tất cả mọi người biết việc làm xấu xa của đám người này mà thôi.

Lời thanh minh của Tô Hỉ đã cho cô ấy nhiều cơ hội để được nhiều người chú ý đến chuyện này hơn.

Không một chút do dự nào, cô ca sĩ nhỏ đã đem tất cả mọi chuyện nói hết ra.

Sau khi trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, tâm lý của cô ấy càng mạnh mẽ hơn, trước tiên phải thu thập chứng cứ và lập hồ sơ.

Người có tiền và địa vị như Bạch Thông đa số đều là những người kiêu ngạo và tự phụ.

Sau đêm đó Bạch Thông đã nói rằng sẽ cho cô ấy một số tiền, còn nói sẽ cho cô ấy tài nguyên nữa.

Mấy thứ đó cô ca sĩ nhỏ chẳng muốn thứ nào cả, nhưng chính tay cô ấy đã lưu lại chứng cứ tố cáo ông ta.

Đây chính là nguyên nhân tại sao bây giờ cô ấy mới có đầy đủ sự tự tin và mạnh mẽ để đứng lên trước truyền thông chiến đấu với ông ta.

“Xin chào mọi người tôi tên là Khả Doanh, đã từng là ca sĩ dưới trướng Âm Lạp.”

Không giống như cách làm của Tô Hỉ, Khả Doanh lựa chọn đưa ra video để có một cái nhìn trực quan hơn.

“Bạch Thông một trong những giám đốc trong hội đồng quản trị của Âm Lạp đã từng xâm phạm tôi vào tháng chín, lúc đó tôi đã cung cấp hết bằng chứng cho cảnh sát và gửi đơn kiện Bạch Thông.”

Cô ấy đã chuẩn bị rất tốt trước khi xuất hiện nên nói rất rành mạch rõ ràng.

Chỉ với một video vỏn vẹn một phút, cô ấy đã nói toàn bộ nguyên nhân quá trình và hậu quả của sự việc.

Vốn dĩ chỉ vì chuyện Tô Hỉ bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c mà dấy lên một sự thảo luận trong dư luận, nhưng khi chuyện này được đưa ra ánh sáng đã đồng loạt khiến cho tất cả mọi người nổi giận.

Bạch tổng không có Weibo cá nhân, nên tất cả cư dân mạng những người đang phẫn nộ đều tràn vào trang Weibo chính thức của Âm Lạp để chửi ông ta.

[Có loại người như vậy làm trong ban quản lý cấp cao, thì tôi cũng có thể hiểu tại sao người như Trần Chi lại có thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch rồi đó.]

[Cá thối cùng với tôm thối, Âm Lạp cũng thối!]

[Sao một kẻ cặn bã như Bạch Thông còn chưa bị đưa vào tù ở cơ chứ!]

Trong phòng hội nghị của Âm Lạp bầu không khí trở nên ngưng trọng và nặng nề hơn bao giờ hết.

Hai mắt của Bạch tổng dán chặt vào điện thoại, trạng thái tinh thần có chút không ổn định, sự việc xảy ra đột ngột như vậy căn bản ông ta không có sự chuẩn bị gì cả, cho dù bên phòng quan hệ truyền thông có bác bỏ tin đồn đi chăng nữa thì chẳng có người nào tin vào mấy lời thanh minh này.

“Nghĩ cách liên hệ với Khả Doanh cho tôi, nói rằng chúng ta nguyện ý bỏ tiền ra tuỳ cô ta ra giá thế nào cũng được, chỉ cần cô ta chịu hoà giải thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.”

Lúc này nhân vật chính trong câu chuyện này là chính mình nên Bạch tổng có chút nóng vội.

“Đi, mau đi!”

“Nhưng lão Bạch lỡ như cô ta sử dụng chiêu sư tử ngoạm thì sao bây giờ? Đến lúc đó ông tính thế nào đây? Tôi muốn chúng ta bàn bạc chuyện này kỹ hơn.”

Một người trong ban giám đốc mở miệng khuyên nhủ ông ta.

Ngày thường Bạch tổng là một người rất bình tĩnh nhưng lúc này chẳng nghe lọt lỗ tai lời nào nữa cả.

“Bàn bạc kỹ hơn?”

“Chờ đến lúc toà án triệu tập lên toà, rồi Vương tổng muốn thay tôi đứng ở vị trí bị cáo sao?”

Ánh mắt của Bạch tổng dán chặt vào ông ta, làm cho ông ta sợ hãi lùi xuống một bước rồi cười xấu hổ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ông ta quay đầu lại nói với Lưu tổng: “Lão Lưu, chuyện này phiền ông một chút ông có thể tìm giúp tôi phương thức liên lạc của Khả Doanh được không? Chúng ta cần phải có được cái gật đầu chịu hoà giải của cô ta trước khi mọi chuyện diễn biến phức tạp hơn.”

Lưu tổng biết việc này khá quan trọng nên vẻ mặt có chút nhăn nhó: “Tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô gái này đã rút khỏi giới giải trí lâu rồi, nguồn lực trong vòng của tôi không thể tìm ra phương thức liên lạc của cô ta được.”

Bởi vì hiểu rõ chuyện này nên Bạch tổng mới trở nên lo lắng.

“Hay là trực tiếp liên lạc với cô ta qua Weibo đi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cách này luôn là cách hiệu quả nhất.”

Bạch Thông dứt khoát cầm lấy điện thoại của mình liên hệ với Khả Doanh.

Lão Lưu muốn ngăn ông ta lại nhưng mới vừa mới mở miệng đã bị ông ta ngắt lời.

“Quên đi lão Lưu tốt nhất ông đừng nhúng tay vào chuyện này, chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết là được.”

Có thể giải quyết như thế nào cơ chứ?

Những lời này lão Lưu không hỏi ra thành lời, nhưng trong lòng đã cảm giác được có điều gì đó không ổn.

Ông ta đứng ở cửa phòng hợp nên mắt có thể thấy rất rõ tất cả mọi người xung quanh đây.

Biểu cảm của bọn họ rất khác nhau, có động cơ và âm mưu riêng đang che giấu, lão Lưu có thể đoán được phân nửa họ đang suy nghĩ gì trong đầu.

Con tàu lớn Âm Lạp này cuối cùng cũng đến lúc chìm rồi, và điều quan trọng nhất bây giờ là tự bảo vệ chính bản thân mình.

Sau khi xuất hiện suy nghĩ này thì tâm trạng của lão Lưu đã hoàn toàn thay đổi.

“Được.”

Ông ta nghe theo lời Bạch Thông, còn nói thêm một câu: “Tôi sẽ đi liên lạc với bên paparazzi để hỏi lại” nhưng thật ra ông ta đã đi thật nhanh về phía văn phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tất cả những thứ bí mật đều được cất giữ trong tủ sắt của văn phòng.

Cái tủ sắt của lão Lưu bí mật đến mức, ông ta cố ý bọc nó lại bằng những tấm gỗ nếu muốn xem tủ sắt thì ông ta phải nhấc hết những tấm gỗ đó ra để xem.

Ngày thường đây chỉ là một chiếc bàn nhỏ để đồ đạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui