Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

“Chu tổng, ngài còn chưa nhìn thấy phim trường quay phim riêng của Ảnh Thị Giang Hồ đúng không, nếu ngài đã quyết định đầu tư thì tôi phải dẫn ngài đi tham quan một chuyến, không bằng trưa nay chúng ta hãy ăn cơm ở đó luôn đi.”

Chuyện này đương nhiên quá tốt rồi.

Trước đây Chu tổng đã từng nghe nói rằng Hồ Trân Trân đã mua một mảnh đất rất lớn toàn bộ đều dùng cho việc quay phim.

Hầu hết những người chủ không có xa xỉ như vậy đâu, lúc đầu khi mới vừa nghe qua Chu tổng còn không tin, cho đến khi thấy được ảnh chụp trên mạng thì mới ý thức được đấy là sự thật.

“Thật tốt quá trên mạng nói rằng phim trường của Hồ tổng rất đẹp thật vinh dự cho tôi khi được nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp ở đó, lại còn được đích thân ngài dẫn tôi đi tham quan thì còn gì bằng nữa.”

Trời sinh Chu tổng đã có một gương mặt tươi cười tuy có hơi béo nhưng nhìn rất phúc hậu.

Nên khi nói mấy lời khen ngợi như vậy cũng làm người ta không thấy nhàm chán.

“Nếu ngài đã đầu tư thì không để tiền của ngài lãng phí như thế được, dẫn ngài đi tham qua một chút sẽ khiến ngài cảm thấy yên tâm hơn.”

Một bộ phim có hay hay không thì bối cảnh và đạo cụ không phải là điều quan trọng.

Nhưng một bộ phim chất lượng thì chắc chắn sẽ có những cảnh quay đẹp cùng những diễn viên ưu tú đây là những điều không thể thiếu được, tất cả những điều đó kết hợp lại với nhau tạo thành một bộ phim chất lượng.

Phim truyền hình chính là như vậy và phim điện ảnh cũng thế.

Chu tổng cũng hiểu rất rõ điều này.

Ông ta cũng đã xem qua bộ phim Đồ Long rồi nên đại khái có thể hình dung được phim trường đó như thế nào, nhưng cũng sẽ không từ chối đến tận nơi nhìn qua một chút.

Nói không chừng trong quá trình đi có thể thân thiết với Hồ tổng hơn một chút.

Nếu sau này có dự án nào đầu tư không chừng Hồ tổng cũng có thể nhớ đến ông ta và dẫn ông ta theo.

Loại ân huệ này không thể dùng bất cứ thứ gì mua được.

Phim trường cách công ty không quá xa nhưng cũng không quá gần, Chu tổng đã ngồi trên xe của Hồ Trân Trân để đi đến đó dọc theo đường đi thì ông ta cũng đã thân thiết hơn với Hồ tổng một chút.

Ít nhất hiện tại bọn họ cũng không đến mức nói xong hai câu liền cảm thấy ngượng ngùng.

Chờ sau khi xuống xe thì Chu tổng đã có cảm giác tốt hơn có thể nói cười nói bình thường với Hồ Trân Trân rồi.

Ông ta cũng từng đi tham quan mấy phim trường khác nên nghĩ mình đã sớm quen với những cảnh sắc đó.

Nhưng khi thật sự bước xuống xe và nhìn thấy phim trường của Hồ tổng, ông ta nhịn không được mà cảm thán.

“Hồ tổng, cô mua mảnh đất lớn như vậy bao nhiêu thế?”

Chu tổng liếc nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm thấy được điểm cuối cùng của nơi này thông thường các phim trường chỉ có vài căn nhà và đường chính để đủ quay phim thôi.

Phim trường cũng được chia thành rất nhiều khu vực để cho nhiều đoàn làm phim thuê.

Nhưng hiện tại phim trường trước mắt ông ta là một phiên bản cấp thấp của những cung điện cổ kính thời xưa.

Chu tổng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Hồ Trân Trân đi ở phía trước dẫn đường để dẫn ông ta đi vào.

Khi nhìn đến những chiếc xà và bức tranh được chạm khắc kĩ càng thì ông ta càng bất ngờ hơn.

Rồi tiếp tục nhìn thấy toàn bộ những ngôi nhà ở đây đều được làm bằng tre thì Chu tổng càng bất ngờ hơn nữa.

Khi Hồ Trân Trân dẫn ông ta lên xe ngựa để tiến vào sâu trong phim trường thì Chu tổng rất kinh ngạc.

Phải chỉ là đi xe ngựa trong phim trường thôi mà, lấy phong cách của Hồ tổng thì cho dù có lấy xe bí ngô ra ngoài đi cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Trong lòng của ông ta đã trực tiếp tìm lý do để giải thích cho những điều này và miễn cưỡng thu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân thì cảm thấy ông ta khá thẳng thắn.

Ngay cả khi người bình thường ngạc nhiên thì họ cũng không thể hiện rõ ra mặt như vậy giống Chu tổng đâu.

Dù sao ông ta cũng là một ông chủ lớn mà có thể biểu hiện sự kinh ngạc tự nhiên như vậy, nên trong mắt Hồ Trân Trân ông ta tốt hơn rất nhiều so với những kẻ tự phụ kia.

“Chu tổng đi đường cũng mệt mỏi rồi phải không phía trước có căng tin tôi dẫn ngài đi ăn nhé?”

Hai người vốn đã đồng ý đi ăn cơm ở đây, nên Chu tổng không có ý kiến gì nhìn về phía Hồ Trân Trân gật đầu.

Đã đến mùa đông rồi nên khi xuống xe ngựa, gió như d.a.o cứa vào mặt ông ta.

Chu tổng đến từ một thành phố không có quá nhiều gió nên khi bị những cơn gió mạnh như vậy tạt vào mặt lúc xuống ngựa cảm thấy có chút khó khăn.

Hồ Trân Trân chú ý đến điều này nên muốn đỡ ông ta xuống.

Động tác của Trần Khai người đã đứng chờ trước tại đây lại nhanh hơn, đã chạy thật nhanh đến đây để đỡ Chu tổng xuống.

“Chu tổng, ngài ổn chứ?”

Hồ Trân Trân quan tâm hỏi một câu.

“Không có việc gì, không có việc gì, thành phố S gió có hơi lớn nên tôi có chút không quen mà thôi, chúng ta vào thôi Hồ tổng, tôi uống một ly nước ấm thì sẽ tốt thôi.”

Hồ Trân Trân đi vào trước vừa vào tới cửa thì hơi ấm của lò sưởi đã xua tan đi cái lạnh trong cô.

“Có nước ấm không? Mang giúp tôi mấy ly đến đây với!”

Thời gian ăn cơm của đoàn làm phim không có cố định nên hiện tại trong căng tin chỉ có nhân viên của Hồ Trân Trân.

Cô đã từng tới đây thị sát vài lần nên các nhân viên cũng rất quen mặt.

Vừa thấy Hồ Trân Trân đến động tác của họ rất nhanh nhẹn nhanh chóng đi pha trà rồi mang đến một bình trà ấm.

“Hồ tổng, ngài muốn ăn cơm tại đây sao?”

Gần đây phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ đang có một đạo diễn mới quay một bộ phim hài ở đây, mỗi ngày vào lúc mười một giờ trưa các diễn viên và nhân viên đoàn phim sẽ đến đây ăn cơm.

Bây giờ đã quá giờ ăn rồi nên khi thấy Hồ Trân Trân đến đầu bếp định làm thêm vài món mới.

“Tùy tiện làm vài món là được rồi tôi dẫn Chu tổng đi tham quan phim trường một chút.”

Sau khi uống một ly trà nóng xong thì Chu tổng đã cảm thấy đỡ hơn liền đi theo phía sau Hồ tổng và mỉm cười với đầu bếp.

“Không thành vấn đề đâu tôi không kiêng món gì cả, tùy tiện làm vài món ăn là được rồi.”

Lúc này đầu bếp mới cảm thấy yên tâm và đi làm.

“Hồ tổng, hôm nay tôi đã học được rất nhiều kiến thức, lúc trước tôi có nghe nói phim trường này của cô từ bản thiết kế đã tìm những người chuyên nghiệp trong ngành kiến trúc cổ thiết kế, thật sự khi mới vừa đến đây tôi liền cảm thấy những lời đó quả thật không sai chút nào.”

“Quả là danh bất hư truyền, rất xứng đáng mà.”

Lúc trước vì xây dựng phim trường này mà Hồ Trân Trân bỏ không ít công sức bây giờ khi nghe thấy những lời này của Chu tổng cô cảm thấy rất vui vẻ.

“Đúng vậy việc mời những vị đó đến đây cũng chẳng dễ dàng gì.”

Cô bất chợt nói tới điều đó, rồi bổ sung thêm một nơi trong lộ trình đi tham quan của hai người.

“Chu tổng, nếu ngài đã cảm thấy hứng thú như vậy tôi sẽ dẫn ngài đến phía sau phim trường nơi đó còn đặc sắc hơn nhiều nữa.”

“A? Còn có chỗ khác nữa sao?”

Chu tổng rất ngạc nhiên.

Trước khi đến ông cũng có hỏi thăm qua, rõ ràng Hồ Trân Trân làm gì còn phim trường nào khác đâu ta?

“Nơi đó vẫn chưa xây dựng xong, nhưng cũng gần hoàn thiện rồi.”

Hồ Trân Trân chỉ tay về phía trước.

“Chúng ta đi đến ngọn đồi nhỏ phía Bắc đấy thôi.”

Ồ, lại là một ngọn núi ở phía Bắc nữa chứ.

Chờ một chút hình như có chỗ nào không đúng cho lắm.

Chu tổng bị sặc nước bọt và phải ho một lúc mới đỡ được.

“Một ngọn đồi sao!”

Ảnh Thị Giang Hồ chuẩn bị quay một bộ phim liên quan đến Tề Thiên Đại Thánh hay sao mà còn đặc biệt mua riêng một ngọn núi luôn vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui