Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Nếu cô có nhiều tiền như vậy sao không chia cho mình một chút chứ.

Khi đứng dưới ngọn đồi nhỏ mà Hồ Trân Trân nhắc đến Chu tổng đã suy nghĩ như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người gọi một dãy núi lớn như vậy là một ngọn đồi nhỏ.

Theo ấn tượng của Chu tổng, một ngọn đồi có kích thước tương đương với một ngọn núi nhỏ và có thể leo lên tới đỉnh trong vòng mười phút.

Nhưng trước mặt là một ngọn núi cao hơn ngàn thước, Chu tổng ngẩng đầu lên muốn nhìn thấy đỉnh núi thôi cũng muốn mỏi cổ rồi, khi nghe Hồ Trân Trân nói đây là một ngọn đồi nhỏ khóe miệng ông ta giật giật vài cái.

“Hồ tổng, đây là ngọn đồi nhỏ trong lời cô nói sao?”

“Phải.” Hồ Trân Trân dẫn đầu đi lên trước: “Gần sườn đồi núi này có một thác nước nhỏ để tôi dẫn ngài đi xem.”

Còn có cả thác nước nữa!

Cả người Chu tổng đều tê dại.

Có núi đá, có đường núi, có thác nước lại còn có những mái đình hóng gió. Đây là một ngọn đồi nhỏ trong lời của Hồ Trân Trân sao?

Ông ta đi ở phía sau Hồ Trân Trân, một câu cũng không thể nói thành lời được.

Đương nhiên nguyên nhân lớn cho sự im lặng này à bởi vì thể lực của Chu tổng sắp cạn kiệt rồi.

Sau khi ông ta ăn cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút rồi ngay lập tức cùng Hồ Trân Trân đi đến đây, lúc tới đây đi bằng xe ngựa nên ông ta không cảm thấy mệt chút nào.

Nhưng tới gần chân núi và muốn đi bộ lên thì cần phải dùng sức lực của bản thân mình đi từng bước một.

Chu tổng có hơi béo với lại ngày thường cũng không tập thể dục nhiều, cho nên mới bắt đầu đi được năm sáu phút thì ông ta đã thở hổn hển rồi.

“Hồ tổng, thác nước ở đâu vậy? Tại sao ngay cả bóng dáng của một cái thác tôi cũng không thấy đâu hết?”

Ở chỗ này thì đương nhiên nhìn không nhìn thấy được rồi, thác nước ở phía bên kia của ngọn đồi phải đi lên rồi vòng qua đấy thì mới có thể thấy được.

Chúng ta mới đi lên đồi không lâu mà, còn chưa đến mười phút đâu.

Hồ Trân Trân muốn nói những điều này với ông ta, nhưng khi vừa quay đầu lại thì thấy mặt của Chu tổng đã đầy mồ hôi.

“Chu tổng ngài có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

Nếu không phải có Trần Khai đi ở phía sau thì Hồ Trân Trân có hơi sợ khi nghĩ đến cảnh Chu tổng ngất xỉu rồi rơi xuống núi đấy.

Sau khi ý thức được một điều việc leo núi này thật sự quá khó khăn đối với những người không thường xuyên tập thể thao, thì Hồ Trân Trân lại hỏi tiếp: “Chu tổng muốn nhìn thấy thác nước thì chúng ta phải leo đến lưng chừng núi rồi phải đi thêm một đoạn nữa, ngài còn muốn đi xem không?”

Cô hỏi câu này giống như cho Chu tổng một cơ hội để từ bỏ hoàn toàn.

Hồ Trân Trân nhìn tình trạng bây giờ của ông ta không giống một người có thể leo lên được tới đó, nếu chỉ vì một thác nước mà leo núi giữa đường xảy ra chuyện gì không hay, thì không xứng đáng chút nào.

Chu tổng trông rất mệt mỏi, Hồ Trân Trân cho rằng khi cô nói ra lời này xong thì Chu tổng sẽ lập tức đồng ý.

Nhưng trên thực tế, Chu tổng đã cắn răng chịu đựng.

“Cũng đã leo đến đây rồi nếu không tận mắt thấy được thác nước, thì sẽ rất đáng tiếc.”

Nếu Chu tổng đã muốn tiếp tục leo lên thì Hồ Trân Trân cũng tiếp tục dẫn đường cho ông ta.

Cũng may trước khi leo núi họ đã chuẩn bị mấy chai nước.

Khi leo núi thấy mệt thì dừng lại dọc đường, sau khi Chu tổng uống hết hai chai nước khoáng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy được bóng dáng của thác nước.

“Ôi, Hồ tổng, ôi, thác nước này của cô, ôi, thật tuyệt quá đi mất.”

Tiếng Chu tổng thở nghe như tiếng mấy cái ống khí đứt quãng vậy, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, sau khi nhìn thấy thác nước ông ta liền lau mồ hôi đang chảy trên mặt, tiếp tục dùng sức lực để bước đi nhanh hơn.

Nếu đi thẳng về phía trước thêm một đoạn nữa, là có thể đến được một mái đình nhỏ để ngắm thác nước rồi.

Hồ Trân Trân đã cho xây dựng một mái đình nhỏ để có thể ngắm cảnh ở đây, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến cảnh sắc xung quanh thác nước, mái đình được đặt ở một nơi có chút hẻo lánh.

Chỉ cần tránh góc đó đi và khi quay phim chỉ cần lấy thác nước thôi là được rồi.

Cô là vì đoàn phim mà suy xét, còn Chu tổng bây giờ chỉ muốn suy nghĩ vì bản thân mình mà thôi.

Rốt cuộc cũng đi đến nơi có thể nghỉ ngơi được rồi, ông ta ngồi ở trong mái đình hóng gió mát rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khi uống thêm một chai nước nữa thì cuối cùng cũng quay trở về trạng thái như lúc đầu.

Phải vất vả lắm mới lên lên được tới đây, nên khi nhìn thấy thác nước thì ông ta thấy nó đặc biệt đẹp.

“Nơi này cũng quá đẹp rồi Hồ tổng, cô giỏi lựa chọn thật đấy, nếu đem nơi này phát triển thành khu ngắm cảnh rồi bán vé là được rồi.”

Chu tổng nói cũng không sai, dù sao trong rất nhiều cảnh sắc thiên nhiên ở xung quanh đây thì nơi đây là đẹp nhất rồi, có thể leo lên ngọn đồi này để nhìn thấy thác nước, trừ cái này ra thì còn có rất nhiều kiến trúc đặc sắc mà Hồ Trân Trân cho người xây dựng nữa.

“Tạm thời chắc không thể làm vậy được, ở phía sau núi này tôi đã có ý định sử dụng cho mục đích khác rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui