Thấy cô từ chối nên Chu tổng cũng không nói gì thêm.
Đi một chuyến tới đây khi đến tham quan phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ, có nhiều thứ không thể nói thành lời được, nhưng trong lòng ông ta đã chắc chắn hơn không ít.
Trước khi đi Chu tổng đã dùng nước của thác nước này để rửa mặt.
Nước lạnh tạt vào mặt ngay lập tức xua tan đi cơn nóng do mồ hôi toát ra, lúc này ông ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Muốn xuống núi thì cần một quãng đường dài phải đi, Chu tổng rất hiểu rõ thể lực của mình khi xuống núi không thể tránh khỏi việc một đầu đầy mồ hôi được, bây giờ phải hạ nhiệt của cơ thể và làm cơ thể mát hơn để tránh việc khi mới bắt đầu đi xuống núi được một chút mắt của ông ta lại bị nhòe đi bởi mồ hôi.
Ngoại trừ khoản đầu tư của Chu tổng ra, Hồ Trân Trân còn nhận thêm một khoản đầu tư đến từ người khác nữa.
Đó chính là Hướng Vi.
Trước khi cô ấy đầu tư vào thì có tìm Hồ Trân Trân để xác nhận sau khi biết được Hồ Trân Trân sẽ đầu tư mười triệu tệ, thì cô ấy cũng đã đầu tư vào với số tiền gấp đôi số tiền dự tính đầu tư vào ban đầu, tóm lại cô ấy đã đầu tư một triệu tệ.
Cứ như vậy số tiền đầu tư cho bộ phim điện ảnh mới này đã lên đến mười hai triệu tệ.
Với số tiền nhiều như vậy, cho dù bộ phim này có thất bại thì cũng gây chấn động trên thị trường ngay khi mới ra mắt thôi.
Tương ứng với số tiền khổng lồ đó, việc thu lại khoản tiền đã đầu tư cộng thêm lợi nhuận nữa thì là một điều không dễ dàng chút nào.
Doanh thu của phim điện ảnh còn phải chia phần trăm với rạp chiếu, Hồ Trân Trân càng đầu tư nhiều thì doanh thu phòng vé sau khi ra mắt của bộ phim này càng cao.
Một khi đã như vậy, lời hứa với Lộ Dã mà Hồ Trân Trân đã nói trước đây cũng nên bắt đầu thực hiện.
Số tiền cô dùng đều lấy từ hệ thống mà ra hết, số tiền này đã gần như tiêu hết số tiền thưởng của nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ.
Kể từ khi nông trại Bách Hoa đi vào hoạt động đúng quỹ đạo, thì Hồ Trân Trân chưa bao giờ nghèo như vậy cả.
Đột nhiên cô có cảm giác rằng bản thân mình trải qua quá trình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng một lần nữa vậy. Truyện Phương Tây
Như một khi đã quyết định thử rồi thì Hồ Trân Trân cũng không sợ thua, nhưng đối với Lộ Dã mà nói, áp lực này vô cùng lớn.
Lộ Dã và Lôi Đào đã ngủ ở công ty ba ngày liên tiếp.
Bọng mắt hai người đã thâm đen vì mệt mỏi rồi nhưng vẫn đang thảo luận sôi nổi về kịch bản phim.
Vì số tiền đầu tư cho phim điện ảnh này rất lớn nên áp lực đè nặng lên vai hai người không hề nhỏ chút nào, cũng bởi vì điều này mà họ chú ý đến từng chi tiết nhỏ, muốn làm ra một bộ phim điện ảnh hay nhất có thể.
Phim lấy đề tài anh hùng của nước M đang phát triển rất mạnh mẽ trong hai năm gần đây.
Nước Z lại chưa có bộ phim anh hùng nào có kỹ xảo điện ảnh hoành tráng như vậy, nên luôn bị chế giễu rằng không bao giờ có thể làm được kỹ xảo hoành tráng như vậy và cũng không bao giờ sản xuất ra được b.o.m tấn anh hùng tuyệt vời như thế.
Nhưng trên thực tế, ngành công nghiệp sản xuất kỹ xảo điện ảnh của nước Z đang phát triển rất tốt và nhân tài trong ngành này đã xuất hiện rất nhiều.
Nguyên nhân đầu tiên làm cho những bộ phim này không thể trở thành một b.o.m tấn là vì không đủ kinh phí đầu tư, không có nhiều nhà đầu tư dám đánh cược vào một dự án mạo hiểm như vậy.
Thứ hai là người dân nước Z không có sùng bái anh hùng nhiều như vậy.
Vậy bọn họ sùng bái ai?
Lúc suy nghĩ đến vấn đề này Lộ Dã và Lôi Đào đều cùng nghĩ đến một thứ.
Đó là thần tiên.
Thần tiên không phải là khái niệm thuộc về mỗi quốc gia.
Nhưng ở nước Z có khá nhiều câu chuyện thần thoại liên quan đến thần tiên, có rất nhiều loại thần tiên khác nhau, mỗi nơi đều có một câu chuyện thần thoại riêng liên quan đến những vị thần tiên này, như thế thôi cũng đủ để các đoàn làm phim có cảm hứng dạt dào để làm rồi.
Những năm gần đây do chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác nhau, rất ít đoàn làm phim dám quay những bộ phim liên quan đến chủ đề thần thoại này.
Ngược lại là những câu chuyện xưa nói về tình yêu, hay những bộ phim phá án kịch tính đã trở thành xu hướng trong thị trường gần đây.
“Lôi Đào, một khi đã quyết định rồi thì không thể thay đổi được nữa đâu.”
Vì mức đầu tư khá lớn nên hai người rất cẩn thận, đến lúc này vẫn chưa thể quyết định được kết cục của bộ phim sẽ cải biên một cái kết mới hay vẫn giữ nguyên kết cục giống như trong câu chuyện thần thoại.
Hai phiên bản đều được Lôi Đào viết ra rồi đưa cho Hồ Trân Trân xem thử.
Đối với năng lực sáng tác kịch bản của Lôi Đào thì Hồ Trân Trân rất tin tưởng.
Hai cái kết cô đều rất vừa lòng nên đã trực tiếp trao quyền quyết định cho hai người Lộ Dã và Lôi Đào quyết định.
Nhưng khi vấn đề này được chuyển qua tay Lộ Dã cậu ta đã cùng Lôi Đào thảo luận rất lâu rồi, nhưng mãi không thể đưa ra quyết định được
“Kết cục nguyên mẫu thì sẽ giúp người xem dễ dàng hiểu hơn nhưng lại quá cũ không mới mẻ gì cả, ai mà đồng ý bỏ tiền ra xem một kết cục mình đã biết rồi cơ chứ.”
Lôi Đào nói như vậy là đang có ý hướng về kết cục cải biên.
Thật ra Lộ Dã cũng rất thích kết cục cải biên, nhưng cậu ta cũng băn khoăn liệu cái kết này khán giả có chấp nhận được hay không.