Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Thư ký đem quyết định của Hứa tổng truyền xuống dưới.

Chẳng bao lâu sau, sau khi biểu diễn kết thúc xong hai chị em họ cũng đã biết được điều này.

Còn chưa kịp cảm động vì buổi diễn đầu tiên diễn ra một cách thuận lợi, thì đã gặp một đòn đả thương nghiêm trọng như vậy rồi.

“Chị, công ty……”

Hai chị em trong nhóm nhạc này là một cặp chị em thực thụ cách nhau hai tuổi, bởi vì hát hay nên đã cùng nhau vào công ty.

Hôm nay khi người em gái biết được tin tức này đầu tiên, có chút khiếp sợ nên không thể nào tiếp thu được, hoảng loạn gọi cho người chị.

“Làm sao vậy? Em vui đến vậy luôn à?”

Các cô ấy vừa mới biểu diễn xong, khuôn mặt của người chị đã cứng đờ vì cười quá nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục cười.

Người chị đang mỉm cười rất vui đẩy vai cô em một cái, thấy vẻ mặt của em gái mình có điều gì đó không đúng lắm, lúc này mới phản ứng lại rồi nhìn về phía điện thoại.

Người đang nói chuyện là quản lý của bọn họ, chị Triệu: [Những buổi diễn sau đều bị huỷ bỏ, hai người các em trực tiếp quay về công ty luôn đi.]

“Đây là có ý gì chứ?” Nụ cười trên mặt người chị cũng dần tắt: “Không phải chúng ta chỉ có hai buổi diễn thôi sao? Làm sao mà lại huỷ mất một cái thế này?”

Lúc đó cô ấy muốn gọi cho chị Triệu để hỏi rõ, nhưng khi gọi đến thì chỉ có thể nghe được tiếng bíp.

“Chị Triệu không nghe điện thoại.”

Người chị trở nên nóng nảy: “Còn những chương trình đã hứa thì sao? Sao lại kêu chúng ta trực tiếp quay về công ty, chẳng lẽ tiết mục trong chương trình âm nhạc kia cũng không được diễn nữa sao?”

Mọi chuyện đều diễn ra quá đột ngột, nên hai người chưa có sự chuẩn bị gì cả.

Cô em gái tuyệt vọng ngồi trên ghế sô pha của phòng nghỉ.

Rượu champagne vốn dĩ dùng để chúc mừng đang ở bên cạnh, bây giờ đã trở thành món đồ làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ nhất.

“Về sau chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Trong lòng cô đã có dự cảm không lành.

Bây giờ người quản lý đã làm đến mức này ngay cả điện thoại của họ cũng không muốn trả lời, điều này cũng thể hiện được thái độ của công ty với bọn họ rồi.

Họ đã bị công ty từ bỏ rồi.

Thời thế vừa mới mở ra sự nghiệp cũng đang khởi sắc thì lại nhanh chóng kết thúc.

Bất luận như thế nào thì họ cũng không cam lòng.

Cô em gái ngẩng đầu lên, nhìn về phía chị mình: “Chúng ta cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy thôi sao?”

Nhưng bây giờ họ có thể làm gì được đâu chứ?

Vẻ mặt của người chị rất phức tạp dĩ nhiên là không cam lòng rồi, nhưng không nghĩ ra cách nào để công ty tiếp dục bồi dưỡng bọn họ.

Đặc biệt cũng không nghĩ đến việc trao đổi thể xác để ôm đùi, thì khả năng lấy lại được những tài nguyên đó đều bằng không.

“Em có cách nào không?”

Cô em gái cũng không có sáng kiến gì hay chỉ là cô ấy cảm thấy không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Rõ ràng đã bắt đầu buổi diễn đầu tiên rồi, sao tự nhiên lại huỷ đột ngột như thế chứ.

Cô ấy trầm mặc mở điện thoại di động ra xem, rồi lướt màn hình trong vô thức.

Thì thấy được tấm hình Hồ Trân Trân chụp cùng fans tại buổi diễn được đăng lên Weibo.

“Nếu chúng ta ở Giang Hồ Tiền Tuyến thì tốt rồi, như thế sẽ không đến mức buổi diễn đã diễn ra rồi lại bị huỷ bỏ như vậy.”

Cô em gái cầm lòng không được mà nói một câu.

Chỉ là cô ấy hâm mộ thôi chứ không có ý gì cả.

Nhưng người nghe thì lại có ý.

Sau khi người chị nghe xong thì giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, đứng thẳng người lên rồi quay qua quay lại nhiều lần trong phòng nghỉ như một con quay nhỏ.

Khi cô em gái dường như đã quên mất những gì mình vừa nói thì đột nhiên người chị lại vỗ vai cô em.

“Chị có một ý tưởng táo bạo này, em có muốn thử không?”

Cô em ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai mắt cô chị sáng rực, như đang ẩn giấu một ngọn lửa đang cháy lên vậy.

“Hay là chúng ta đi ăn máng khác đi!”

Đi ăn máng khác?

“Hả?”

Đây là phản ứng đầu tiên của người em khi nghe thấy câu này.

Đa số điều kiện để huỷ hợp đồng của các công ty giải trí thực sự rất hà khắc.

Cho nên dưới tình huống này sẽ ít xảy ra tình trạng nghệ sĩ công ty đi ăn máng khác.

Cho dù một ca sĩ nổi tiếng có muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản thì cũng phải đợi đến khi hết hạn hợp đồng rồi lựa chọn không gia hạn hợp đồng.

“Đi ăn máng khác? Sẽ có công ty nào nguyện ý giúp chúng ta trả tiền vi phạm hợp đồng chứ?”

Tiền vi phạm hợp đồng ước chừng cũng lên đến mấy trăm vạn, đối với ca sĩ nhỏ như bọn họ mà nói thì đây thực sự là một số tiền rất lớn

Trong lòng người em biết rõ giá trị của bọn họ vẫn chưa cao đến mức các công ty khác khi nghe tin này liền đến mời qua công ty họ, chứ huống hồ chi là đi đến công ty khác, cho dù có công ty muốn nhận họ thì sao chứ, việc xử lý số tiền bồi thường cũng rất khó khăn.

Tuyệt đối không có ai đồng ý bỏ ra số tiền mấy trăm vạn cho hai ca sĩ chẳng có chút danh tiếng nào.

Đầu tư như vậy thì rủi ro quá lớn rồi.

Thương nhân đều rất khôn khéo không ai muốn làm ăn thua lỗ cả.

“Không thử thì làm sao biết được chứ!”

So với cô em thì cô chị lạc quan hơn, sau khi nghe về số tiền vi phạm hợp đồng thì muốn thử qua một lần.

“Chị có niềm tin vào hai chúng ta, lỡ như Hồ tổng coi trọng tiềm năng của hai chúng ta thì sao!”

Lúc người chị nói lời này cũng có sự tự tin nhưng cũng chẳng ôm quá nhiều hy vọng.

“Tiểu Quỳ, dù sao hai người chúng ta cũng đã đến đường này rồi sao không thử xem!”

“Không thử thì không có một tia hy vọng nào, chẳng lẽ em muốn chúng ta giống Vương Hương Hương sao?”

Vương Hương Hương là tiền bối của bọn họ, chị ấy là một người rất tốt, nhưng bởi vì không nổi lên được nên bị công ty bỏ rơi.

Sau này khi qua được công ty của Ngô tổng, nên đã có được nhiều tài nguyên hơn.

Nếu để người chị lựa chọn, người chị tuyệt đối sẽ không lựa chọn l.à.m t.ì.n.h nhân của một ông giám đốc nhà giàu bụng phệ đâu.

Người chị nắm chặt lấy tay người em, mồ hôi trên lòng bàn tay ướt đẫm làm cho Tiểu Quỳ không thể bỏ qua được.

“Chúng ta cứ thử trước đi!”

*

Hai ngày sau, Cao Thần đã đến trước office building của Ảnh Thị Giang Hồ như đã hẹn.

Sau khi thân thiết hơn hắn cũng chẳng chú ý đến mấy nghi thức xã giao lịch sự nữa, chẳng thèm gõ cửa hai cái mà tự giác mở cửa đi vào luôn.

“Hồ tổng, lần trước tôi có nói…”

Khi thấy rõ tình huống trong phòng thì Cao Thần bỗng nhiên im bặt đi.

Trong văn phòng có hai em gái ăn mặc nóng bóng đang nhảy múa, cơ thể vừa vặn tạo thành hai đường cong chữ S.

Chẳng trách, chẳng trách làm việc trong giới giải trí lâu như vậy, mà không nghe thấy tin bát quái nào của Hồ tổng.

Cao Thần nhất thời được khai sáng.

Hoá ra là cô thích loại này.

“Quấy rầy rồi Hồ tổng, bây giờ tôi đi ngay.”

Hồ Trân Trân không cần nghĩ cũng biết, cái đầu đó của hắn ta chắc chắn tưởng tượng ra mấy chuyện không đứng đắn rồi.

Cô nhéo mũi một chút rồi nói: “Cao tổng không cần phải đi đâu, ở đây không có gì mà chúng ta không thể xem được cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui