Hơn chục ánh mắt cùng lúc liếc nhìn anh ta, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được áp lực tinh thần mà nó mang lại.
Bác sĩ Lý dựng tóc gáy: "Viện trưởng, đừng gọi tôi nữa, ông vừa mới sa thải tôi rồi!"
Anh ta là người thẳng thắn, cũng chỉ là một tên hèn biết thức thời, trông thấy cảnh này, anh ta dứt khoát cởi chiếc áo khoác trắng của mình ra, ném lên bàn: “Tôi thất nghiệp rồi, tôi không còn là bác sĩ Lý nữa.”
Anh ta muốn nhân cơ hội bước tới cửa, muốn trực tiếp rời đi.
Đáng tiếc vẫn còn mấy thanh niên đang chặn cửa, bác sĩ Lý chưa kịp ra ngoài đã bị đẩy trở về.
"Đi đâu vậy, tôi cho anh ra ngoài rồi à?"
Nụ cười trên mặt bác sĩ Lý còn khó coi hơn cả khóc, anh ta quay sang Hồ Trân Trân, nói: "Cái kia là cái gì, tôi xin lỗi, là tôi đã nói năng lỗ mãng, thực sự xin lỗi, xin cô Hồ hãy tha thứ cho tôi."
Anh ta đứng thẳng tại chỗ, cúi đầu tỏ vẻ sám hối.
Cụm từ “trước ngạo mạn sau cung kính” được anh ta diễn dịch đến mức cực hạn.
Hồ Trân Trân không hề có ý định tha thứ cho anh ta, đối mặt với lời xin lỗi của bác sĩ Lý, cô lại hỏi.
"Anh có giấy phép hành nghề không?"
"Cái này..." Bác sĩ Lý khóe mắt liếc nhìn viện trưởng: "Có, tôi có, nhưng đó chỉ là chứng nhận giả."
Giờ mọi chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ mong mình có thể rời đi suôn sẻ.
Danh tiếng của bệnh viện hay những cái khác, từ nay về sau không liên quan gì đến anh ta nữa.
Bác sĩ Lý yên tâm thoải mái mà bán đứng viện trưởng, dù sao cũng là viện trưởng nói muốn sa thải anh ta trước.
"Viện trưởng cũng có mua chứng chỉ dược sĩ, bác sĩ chuyên gia trong bệnh viện mỗi người đều có một cái."
Ở bên ngoài hành lang, vẫn còn những bệnh nhân chưa rời đi.
Lời nói của bác sĩ Lý rõ ràng đã lọt vào tai mọi người.
"Mua chứng chỉ? Các người căn bản không phải là bác sĩ sao?"
Một số bệnh nhân khó có thể tin được nói: “Bác sĩ Lý, anh rõ ràng đã nói rằng anh là chuyên gia điều trị thận…!”
Người đó giơ tờ bệnh án lên: “Lần trước anh còn nói với tôi rằng nếu tôi chăm chỉ tuân theo liệu trình điều trị mà anh chỉ định, thì tôi có thể khỏi bệnh sau một năm!”
Bác sĩ Lý xấu hổ quay mặt đi.
Đã đến bước này rồi, anh ta bất đắc dĩ phải thừa nhận.
"Tất cả đều là lời nói dối. Chính viện trưởng đã bảo tôi làm như vậy! Tốt nhất ông nên đi bệnh viện khác chữa trị đi."
Người bệnh bị đả kích.
Ông ấy có mái tóc hoa hoa râm, nhìn bề ngoài đã ngoài năm mươi, đột nhiên nhận được câu trả lời như vậy, ông ấy lảo đảo một lúc rồi bám vào tường mới đứng vững.
Chương 170 - Nhất định thay đổi
Thấy ông ấy sắp ngất, Hồ Trân Trân vỗ vỗ Dương Lâm bên cạnh nói: "Qua đỡ ông ấy!"
Người cô bảo chính là Dương Lâm. Thanh niên tóc vàng mào gà đứng bên cạnh Dương Lâm biết chuyện gì xảy ra, lập tức gật đầu nói: "Tôi đi đỡ! Tôi đi đỡ!"
Dù sao Dương Lâm cũng là thủ lĩnh của đám người này, khi thanh niên tóc vàng di chuyển, những người khác cũng theo sau, ông lão không hề ngã xuống, được bọn họ đỡ ngồi lên ghế khu chờ.
"Chú à, chú đừng tức giận."
Thanh niên tóc vàng còn đàng hoàng vỗ lưng an ủi ông ấy.
Bác sĩ Lý đứng ở giữa đám người, tiếp tục lúng túng nói: "Vậy thì, tôi có thể rời đi được chứ?"
Hồ Trân Trân giương mắt nhìn anh ta, vẫn không quên anh ta lúc này kiêu ngạo muốn đánh bé cưng nhà cô như thế nào.
Một nửa cơn giận đã được trút bỏ, Hồ Trân Trân cũng không còn tức giận nữa.
Nhưng nếu loại người như này được thả ra thì sẽ ức h.i.ế.p người già yếu, bệnh tật, tàn tật, chỉ có hại cho xã hội.
Hồ Trân Trân nói: "Như vậy đi, vì tôi nên khiến anh thất nghiệp, vậy thì tôi cũng nên đền bù cho anh một công việc khác, để tránh sau này anh vì không có thu nhập tại phố Tây Kinh Môn mà khóc lóc om sòm."
Bác sĩ Lý cười giả tạo, nói: "Cô Hồ, sao tôi có thể khóc lóc om sòm chứ? Tôi đã biết mình sai ở đâu rồi, cô cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi."
Hồ Trân Trân hoàn toàn không tin điều này.
"Làm sao tôi có thể biết liệu sau này anh có thực sự thay đổi hay không?"
"Như vậy đi, từ bây giờ anh sẽ theo…"
Ánh mắt Hồ Trân Trân nhìn quanh những người có mặt ở đây, sau đó dừng lại ở trên người thanh niên tóc vàng, cô chỉ ngón tay về thanh niên tóc vàng: “Đi theo cậu ấy.”
Thanh niên tóc vàng không ngờ rằng Hồ Trân Trân lại giao cho mình, trong lòng vui vẻ, vội vàng vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Lão đại, cứ yên tâm giao cho tôi đi."
“Vì tôi đã phá bỏ một bệnh viện ở phố Tây Kinh Môn nên tôi sẽ trả lại bằng một bệnh viện khác ở đây.”
"Khi bệnh viện mới được xây xong, cậu sẽ làm Chủ nhiệm bộ Vệ Sinh." Hồ Trân Trân cong môi cười giao cho thanh niên tóc vàng mào gà một chức vụ ngay tại chỗ: "Cậu sẽ phụ trách bộ phận vệ sinh của bệnh viện, Bác sĩ Lý trước đây đã phạm nhiều sai lầm, sau khi để nhiều bệnh nhân uống bừa như vậy, chúng ta nên làm gì đó để bù đắp những vết thương đó cho bệnh nhân.”
“Anh ta từ nay sẽ nằm trong sự quản lý của cậu, anh ta sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà vệ sinh.”
Thanh niên tóc vàng không nhịn được cười lớn.
"Lão đại, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến hắn hối hận về những việc sai trái trước đây đã làm!"
Bác sĩ Lý phản đối: "Tôi không còn là nhân viên của bệnh viện này nữa, cho dù cô có giàu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể ép tôi làm công việc này đâu."
Theo đạo lý mà nói thì điều đó đúng là không thể.
Nhưng mà...
Hồ Trân Trân xé tờ giới thiệu bệnh viện đang được dán trên tường, ném tới trước mặt anh ta.
"Anh có cần tôi nói cho anh biết về tội hành nghề y mà không có giấy phép hay không? Hay anh muốn trực tiếp vào nhà giam để nếm thử mùi vị cơm tù mặn hay nhạt?"
Bác sĩ Lý sững người.
Trước đây anh ta đã kê rất nhiều loại thuốc, xét về mặt hình phạt thì chỉ cần ngồi xổm vài tháng là có thể ra rồi.
"Cô Hồ, chuyện gì cũng phải từ từ, tôi sẽ làm, tôi không thể không làm được, cảm ơn cô đã giao cho tôi một công việc, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
Bác sĩ Lý quay mặt lại cười nịnh nọt với thanh niên tóc vàng.
"Tôi chắc chắn sẽ nghe lời vị chủ nhiệm bộ vệ sinh mới này và sẽ làm việc chăm chỉ."
Không phải Hồ Trân Trân không muốn đưa họ đến đồn cảnh sát ngay lập tức, nhưng loại vụ án này cần phải có thời gian thu thập số lượng lớn nhân chứng, căn cứ chính xác vào bằng chứng.
Nếu bây giờ cô để người ta đi, khi vụ án thực sự sẽ được thụ lý, cảnh sát sẽ phải rất vất vả mới bắt được những người này.
Sẽ tốt hơn nếu cô bắt giữ người đó trước, bí mật cử người đến báo cáo vụ việc, để cảnh sát từ từ điều tra. Khi cảnh sát đến bắt họ thì đã có đủ bằng chứng, nhân chứng.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay coi như cô đã làm được điều tốt cho xã hội.
Thanh niên tóc vàng rất lễ phép, chủ động đến bên cạnh Hồ Trân Trân: “Lão đại, sau này bệnh viện chúng ta mở cửa, một người dọn dẹp cũng không đủ, ngài nói cho tôi biết phải cần thêm bao nhiêu người nữa, tôi sẽ tìm cho ngài."
Hồ Trân Trân nhìn cậu bằng ánh mắt khích lệ: "Cậu tên là gì?"
Thanh niên tóc vàng mào gà nắm lấy cơ hội, lập tức nói: "Lão đại, tôi tên Hoàng Mao, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Hoàng cũng được."
"Tiểu Hoàng, vậy thì tùy cậu, tất cả nhân viên ban đầu của bệnh viện này, ngoại trừ nhân viên dọn dẹp bên ngoài, toàn bộ sẽ ở lại và chuẩn bị làm công nhân vệ sinh trong bệnh viện mới."
Mí mắt của Dương Lâm nhảy lên khi nghe điều này.
"Bà chủ, chúng ta không cần nhiều người dọn dẹp như vậy đâu?"
Hồ Trân Trân nghĩ cũng đúng, quả thực có ít nhất hơn chục bác sĩ, bao gồm cả viện trưởng và giám đốc, như thế nào cũng tầm khoảng hai mươi người, bọn họ ở trong bệnh viện chỉ để dọn dẹp nhà vệ sinh, có vẻ quá lãng phí nhân lực.