Nhìn bóng lưng của Diệp Hủ biến mất ở khúc cua, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì nhìn nhau một cái.
Nguyễn Linh lên tiếng trước:
“Anh xem kìa, chỉ lo nói chuyện với em, làm con trai anh bị chọc giận chạy đi mất rồi.”
Diệp Cảnh Trì:
Nguyễn Linh lại hỏi:
“Anh không đi dỗ à?”
Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia bất đắc dĩ, rũ mắt xuống:
“Nếu tôi đi dỗ thì có lẽ cũng không có tác dụng.”
Đôi mi của người đàn ông dài đến bất ngờ, khi rũ xuống còn khẽ run, bỗng có một cảm giác yếu ớt khó hiểu.
Nguyễn Linh mở to mắt: Sao cô lại cảm thấy, người đàn ông này đang tình kiếm sự thương hại của cô.
Chẳng qua việc giả vờ đáng thương, thật sự là việc mà Diệp Cảnh Trì có thể làm sao?
Cô nghi ngờ nhìn Diệp Cảnh Trì, vẫn nhìn ra manh mối gì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc,
“Ý của tổng giám đốc Diệp là, để em đi?”
Diệp Cảnh Trì mỉm cười:
“Chỉ cần em đồng ý.”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc:
“Em đi cũng được, nhưng —— coi như là báo đáp cho việc anh giúp em kiểm tra đoàn phim, có được không?”
Diệp Cảnh Trì bật cười, nhìn cô một cái.
Nguyễn Linh mặt không đỏ tim không đập nhanh khi đối diện với người đàn ông, lúc này không thể bối rối.
Dù sao Diệp Hủ là vì cô mà tức giận hay vì lý do khác thì bây giờ cũng không quan trọng.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì gật đầu:
“Được.”
Nguyễn Linh lập tức vui vẻ đứng dậy:
“Thành giao! Vậy em đi ngay đây.”
Đi dỗ Diệp Hủ, đổi lấy lời hứa của tổng giám đốc Diệp, không lỗ chút nào.
Nguyễn Linh bước đi nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn vào dáng vẻ của cô cũng có thể thấy cô đang vui vẻ.
Diệp Cảnh Trì nhìn theo cô lên lầu, sắc mặt cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Thực ra, ngay cả khi cô không đề cập đến điều đó, anh cũng sẽ giúp cô.
Chỉ là khi nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, anh dường như cũng cảm nhận được một loại cảm xúc mà anh chưa từng có trước đây.
Cảm giác rất lạ...!nhưng, cũng rất tuyệt.
Nguyễn Linh đi đến tầng ba, gõ cửa phòng của Diệp Hủ.
Lần này Diệp Hủ không lập tức mở cửa, giọng nói truyền ra từ bên ngoài cửa:
“Ai vậy?”
Nguyễn Linh nhướng mày:
“Là mẹ.”
Hai giây sau, cửa cuối cùng cũng được mở ra một nửa.
Cậu thiếu niên bị che khuất nửa người ở phía sau cánh cửa:
“Có chuyện gì không?”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với ánh mắt đầy thích thú, hỏi ngược lại:
“Không có gì thì không thể tìm con sao?”
Nói ra lời này, ngay cả bản thân cô cũng thấy hơi vô lý.
Nhìn thấy Diệp Hủ có vẻ muốn nói gì đó, Nguyễn Linh đưa ra lời mời:
“Muốn cùng xem TV không?”
Diệp Hủ im lặng một lúc.
Nguyễn Linh tưởng cậu định từ chối, đang định nghĩ ra lý do khác thì Diệp Hủ lên tiếng:
“Xem gì?”
Nguyễn Linh cười:
“Lần này không xem phim thần tượng nữa, xem phim mà con muốn xem, được
Một lúc sau, Diệp Hủ mớᎥ lên tiếng:
“Ừ.”
Nguyễn Linh hào hứng làm một động tác hoan hô:
“Tốt!”
Cô còn chưa kịp hoan hô xong, cậu thiếu niên đã lặng lẽ vòng qua cô đi xuống lầu.
Nguyễn Linh cũng không bận tâm, tâm trạng vui vẻ theo sau Diệp Hủ, cứ cho là cậu xấu hổ đi.
Diệp Hủ đúng là như vậy, bề ngoài thái độ lạnh lùng hơn ai hết, nhưng thực chất lại là người dễ mềm lòng nhất.
Về đến phòng khách, ghế sofa đã trống không.
Nguyễn Linh thầm than trong lòng, người đàn ông này bảo cô đi dỗ con trai, mình vừa đi thì anh lại đi trước.
Nhưng cô cũng biết, Diệp Cảnh Trì chắc là lại có việc gì đó liên quan đến công việc, nên đã quay về bận rộn.
Vừa vặn, chiếc ghế sofa lớn đối diện TV vì Diệp Cảnh Trì rời đi mà trống rỗng.
Nguyễn Linh không khách sáo mà ngồi xuống, tiện thể vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, để Diệp Hủ cũng ngồi xuống.
Cô hất cằm về phía chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà:
“Con lấy đi.”
Rồi Nguyễn Linh tìm một tư thế thoải mái trên ghế sofa, cầm lấy dĩa trái cây trên bàn, dùng nĩa gắp một quả nho bỏ vào miệng.
Diệp Hủ lặng lẽ cầm lấy điều khiển từ xa.
Nhìn thấy Nguyễn Linh ở bên cạnh đang ăn trái cây một cách thoải mái, cậu đột nhiên có cảm giác mình đang phục vụ cô.
Diệp Hủ im lặng đổi kênh vài lần.
Vì đã nói là để Diệp Hủ xem thứ cậu muốn xem, nên Nguyễn Linh rất tự giác không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Tuy nhiên, cô vừa ăn vừa suy đoán trong lòng, Diệp Hủ cuối cùng sẽ chọn chương trình nào để xem.
Nếu xét đến về đức tính của nhà Diệp Cảnh Trì, có thể là chương trình tài chính, hoặc kênh tin tức vừa rồi.
Nếu muốn phù hợp với tính cách của nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, có thể là các trận đấu thể thao như bóng đá, hoặc nếu không thì cũng là phim tài liệu, phim chính kịch.
Những thứ này không phải là sở thích của Nguyễn Linh, cô thích xem phim truyền hình giờ vàng hoặc các chương trình giải trí hài hước hơn.
Nguyễn Linh cứ ăn trái cây nhìn Diệp Hủ chuyển kênh, cuối cùng cô thấy cậu dừng tay ấn điều khiển từ xa.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dòng chữ lớn ở góc dưới bên phải của TV: Phòng hòa giải hôn nhân.
Nguyễn Linh: ...!?
Trên TV, người dẫn chương trình nam đang hùng hồn phát biểu: “Được rồi, chúng ta đã nghe xong phát biểu của bên nữ.
Cô Vương, cô cho rằng chồng cô dành quá ít thời gian cho cô và con cái, thái độ của anh ấy đối với cô và con cái cũng rất khó chịu, có đúng không?”
...
Nguyễn Linh quay đầu lại nhìn Diệp Hủ, xem cậu có phải mệt mỏi vì chuyển kênh quá nhiều không, nên nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, Diệp Hủ đã đặt điều khiển từ xa xuống, rõ ràng là đã chọn được chương trình “ưa thích” của mình.
Lúc này, cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, tư thế ngồi chuẩn chỉnh, dường như cố tình không muốn để ý đến ánh mắt của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh: ...
Thiếu niên à, gu của cậu có hơi kỳ lạ đấy.
Nhưng cô đã hứa với Diệp Hủ, vì vậy Nguyễn Linh nhịn không nói gì, bắt đầu xem chương trình một cách nghiêm túc.
Càng xem, Nguyễn Linh càng thấy chương trình này có chút thú vị, ít nhất là khiến người ta cảm thấy rất có tính nhập vai.
Sau khi người phụ nữ phát biểu, người đàn ông bắt đầu nói quan điểm của mình, trong quá trình đó còn có “bạn bè thân thiết” của người đàn ông đến giúp đỡ.
Chẳng hạn, khi người đàn ông phản bác lại lời người phụ nữ nói rằng anh ta không quan tâm đến gia đình, màn hình lớn bắt đầu phát video phỏng vấn đồng nghiệp của người đàn ông.
“Tất cả chúng tôi ở trong công ty đều rất bận rộn, Trí Viễn còn là trưởng nhóm của một nhóm bốn người, áp lực càng lớn hơn.
Trong trường hợp này, đàn ông về nhà trút giận với người thân nhất, thỉnh thoảng mắng mỏ vài câu, đều là chuyện bình thường mà.”
Người đàn ông nhìn màn hình lớn gật đầu liên tục: “Đúng rồi, vẫn là lão Trương hiểu tôi, rất bình thường mà.”
Nguyễn Linh nhét một miếng dưa hấu vào miệng, không nhịn được liếc mắt một cái: “Cái gì vậy, thời buổi này ai chả có áp lực, còn dám nói mắng vợ là bình thường.”
Nói rồi nhìn sang Diệp Hủ: “Con thấy có phải không?”