Cánh hoa rơi đầy mặt đất tạo thành một tấm thảm lớn, cảm giác bản thân như đang bước trên bông vậy.
Thật là thoải mái.
- Đẹp đúng chứ.
Tôi vốn không có gì để phản bác lại cảnh đẹp này nên liền nói:
- Vâng, sao ngài lại biết chỗ này.
Thấy hắn trầm tư dường như đang nghĩ lại chuyện gì đó.
- Đây vốn là nơi mà ta, Bạch Tử Duệ và Bạch Tử Kiệt chơi đùa từ nhỏ.
Ngươi có thấy chiếc xích đu kia không.
Hắn chỉ tay vào chiếc xích đu gần đó, bên trên đã bị những cánh hoa lấp đi:
- Đó là chiếc xích đu mà ta tự làm, nhưng lâu rồi cũng chưa có ra đây, với lại dường như bọn họ cũng không còn nhớ nữa.
Giọng nói của hắn mang theo một tia ý buồn khiến tôi có chút thương cảm, nhưng rồi lại bị hắn dội cho một gáo nước lạnh.
- Ngươi dùng ánh mắt gì đấy.
Ta chỉ đùa thôi, ngươi nên biết những chuyện này bổn thiếu gia không cần phải động tay.
Cái chiếc xích đu đấy là do quản gia ta làm.
Tôi thật sự hết nói nổi với tên này.
Quả nhiên suy nghĩ ban đầu của tôi về hắn là đúng “đầu óc có bệnh”.
Hàn Tử Lam liền bước gần đến chiếc xích đu, dùng tay hất những cánh hoa kia xuống, rồi vẫy tay gọi tôi:
- Ngươi lại đây.
Tôi cũng nghe theo bước lại gần:
- Đẩy cho ta đi.
Nghe được lệnh ban đầu hơi nhạc nhiên nhưng sau đó cũng làm theo.
Hàn Tử Lam ngồi trên chiếc xích đu.
Vốn thân hình hắn thuộc dạng thon dài nên việc đẩy chiếc xích đu có chút khó khăn với tôi.
Hắn thì ngồi ung dung, thích thú còn tôi phải cố hết sức mới đẩy được.
Dường như hắn cũng phát hiện ra điều này nên được một lúc liền nhảy xuống, không nói một lời khiến tôi suýt ngã.
Hàn Tử Lam chỉ vào chiếc xích đu nói:
- Ngươi muốn thử không, ta đẩy cho.
Tôi vốn định từ chối nhưng cơ thể không tự chủ được mà ngồi lên.
Hắn đẩy rất nhẹ nhàng, dường như không tốn một chút sức lực nào:
- Đến giờ ta vẫn chưa biết được tên ngươi, ngươi tên là gì.
- Nô tì trên An Vân.
- Tên của ngươi đẹp đấy nhưng lại không xứng với dung mạo của ngươi chút nào.
Tôi không đáp, vốn chuyện này cũng đúng thôi, bản thân tôi thấy mình cũng không được đẹp nhưng cũng không đến mức tệ hại, chỉ có mình Hàn Tử Lam là không kiêng nể gì mà bình phẩm thành thật.
Thấy tôi gục đầu xuống, nghĩ rằng tôi tủi thân nên hắn liền an ủi:
- Ngươi đừng buồn, dù gì thì mình cũng xấu rồi trách ai được.
Hắn không nói thì thôi, cứ mở mồm ra là khiến tôi bực mình:
- Ngài đây là đang an ủi nô tì sao.
- Không phải à.
Hàn Tử Lam giả bộ ngây thơ hỏi lại.
Nếu không phải thân phận hắn cao hơn, tôi thật sự không kiềm chế được mà đấm hắn.
- Thôi không đùa ngươi nữa, hay là ta gọi ngươi là sửu bát quái, ngươi thấy thế nào.
Tôi từ trên chiếc xích đu nhảy xuống, không nói một lời liền chảy đi, để lại hắn đằng sau ngơ ngác.
Hàn Tử Lam trong lòng không khỏi tự trách “có phải mình nói hơi quá rồi không”.
Nghĩ vậy liền đuổi theo, tôi đang ngồi trên mặt đất, bờ vai hơi run rẩy.
Hắn tưởng tôi khóc liền dơ tay dỗ:
- Xin lỗi vừa nãy là ta...ta nói giỡn thôi, ngươi đừng để trong lòng.
Nói rồi liền dơ tay kéo tôi đứng dậy, chỉ thấy tôi đang ôm một con thỏ đang bị thương, gương mặt hắn ngệt ra:
- Cô đang làm gì vây.
- Thỏ a...nô tì thấy nó nằm ở đấy mãi nên liền chạy ra xem.
- Vậy ngươi không có khóc.
- Nô tì có gì phải khóc chứ.
Tôi dùng bộ mặt khó hiểu nhìn Hàn Tử Lam nhớ lại vừa rồi hắn còn xin lỗi mình trong lòng không khỏi vui mừng vì đã lừa được hắn nhưng bên ngoài cũng không có thể hiện ra.
Hàn Tử Lam liền ngại ngùng quay lưng đi:
- Không có gì, muộn rồi về thôi.
Bước chân của hắn dường như nhanh hơn một chút khiến tôi phải đuổi theo:
- Ngài đợi một chút, nô tì thả con thỏ này ra đã.
Hắn liền dừng lại quay người nhìn tôi, bộ mặt khó hiểu:
- Không phải nó bị thương sao, sao ngươi không mang nó về.
- Nô tì thấy nó cũng không bị thương nặng cho lắm nên thả nó ra thôi.
Hắn không nói gì, thấy tôi đứng dậy liền đi tiếp, trên đường hỏi:
- Bình thường nữ tử nhìn thấy thỏ đều yêu thích không thôi, nhưng ta thấy ngươi có vẻ không được thích nó cho lắm.
- Bản thân nô tì còn lo chưa xong, sao có thể vì sở thích cá nhân mà bất chấp được.
- Vậy ngươi có thích thỏ không.
- Không.
Tôi trả lời chắc nịch khiến Hàn Tử Lam cảm giác bản thân như bị trêu đùa.
Qua rừng đào đấy, hắn liền bế tôi bay về phủ.
- Ngài không định thả nô tì ở chỗ này đấy chứ.
- Ngươi đoán xem.
Hàn Tử Lam giở giọng trêu đùa, ánh mắt mang theo ý cười.
Tôi nhìn từ trên xuống thấy phủ tướng quân gần ngay trước mắt.
Nghĩ rằng hắn lại một lần nữa thả tôi ở cổng, theo bản năng tôi liền bám chặt vào Hàn Tử Lam.
Nhưng có lẽ lần này lương tâm của hắn tốt lên, nên một đường dẫn tôi về viện của Bạch Tử Duệ.
- Cảm ơn ngài vì ngày hôm nay.
Tôi cúi đầu xuống cảm ơn, không thấy Hàn Tử Lam trả lời tôi liền ngẩng đầu lên nhìn thì hắn đã biến mất từ lúc nào không hay.
Làn gió nhẹ thổi qua khiến tâm tình tôi trở nên thoải mái.
Tôi bước về phòng của mình, hiện tại đã là ban đêm.
Mọi người ai cũng về hết rồi nên không gian có chút im ắng.
Do hôm nay đi cả buổi nhưng vẫn chưa được ăn gì nên có chút đói bụng.
Vì vậy tôi liền men theo ánh trăng mà đi đến phòng bếp.
Trong tay còn cầm theo chiếc đèn lồng để nhìn rõ hơn.
Bước vào phòng bếp, mọi thứ vẫn còn y nguyên hẳn chưa được dọn dẹp, tôi đến gần chiếc bàn, bên trên vẫn còn mấy miếng bánh, tôi liền cầm lên ăn dù nó đã lạnh ngắc rồi nhưng có còn hơn không.
Bỗng một bóng người xuất hiện đằng sau lưng tôi, nhưng có lẽ tôi không đề cao cảnh giác nên hắn đứng được một lúc tôi vẫn chưa phát hiện ra.
- An Vân...
Nghe có người đằng sau gọi tên mình, tôi liền giật mình quay người lại, tay đang cầm chiếc bánh cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Trong tay đang cầm chiếc đèn lồng liền rọi vài mặt người nọ.
Tôi hoảng hồn hét lên:
- Á á...có ma.
Bị tiếng hét của tôi làm giật mình, hắn liền lấy tay bịt miệng tôi.
- Là ta.
Nghe thấy giọng nói quen quen, tôi liền nhặt chiếc đèn lồng lên, nhìn lại hoá ra là Bạch Tử Duệ, tôi liền thở ra một cách nhẹ nhõm:
- Sao ngài lại ở chỗ này.
Vừa hỏi tôi vừa đi châm đèn cho sáng.
Dưới ánh nến gương mặt của y có chút mơ hồ, không thực dù là trong bóng tối nhưng nhan sắc vẫn không bị lu mờ hơn nữa còn tăng thêm vài phần mà mị.
Gương mặt y dần đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Ta hơi đói bụng.
Có lẽ giọng y nhỏ quá nên tôi vẫn chưa nghe được gì liền hỏi lại:
- Ngài nói gì cơ, nô tì nghe không rõ.
- Ta đói rồi, ngươi đi nấu gì đi.
Giọng của Bạch Tử Duệ mang theo vài phần khó chịu, cả người đều tỏa ra không ít sát khí khiến tôi có chút giật mình.
Bởi theo những gì tôi được biết Bạch Tử Duệ là một người ôn nhu, dịu dàng không nghĩ tới khi đói lên lại có đang vẻ như này.
Dường như phát hiện ra một điều rất thú vị nên tôi thấy thật cao hứng.
Liền nhanh chân đi nấu:
- Vậy ngài đợi nô tì một chút, hiện tại trong bếp không có gì hay là ngài ăn tạm mì vậy.
- Cũng được.
Nói rồi y liền ngồi xuống bàn đợi, tôi không dám chậm trễ liền đi nấu.
Chiếc bánh kia chính là miếng bánh cuối cùng nhưng lại bị rơi xuống đất nên cũng không ăn được, mà hiện tại tôi vẫn còn đói nên liền nấu hai bát mì.
- Xong rồi, ngày ăn đi.
Nô tì nấu không được ngon nên mong thiếu gia thông cảm.
Tôi cười lấy lòng, Bạch Tử Duệ nhẹ nhàng cầm chiếc đũa lên, dù chỉ ăn một bát mì nhưng nhìn vẫn rất nho nhã, không như tôi.
Một mình ngồi một góc, tiếng húp nước mì sột soạt trong đêm tối khiến không gian không còn im lặng nữa..