- Là ngươi đồ xấu xí.
Ta tìm ngươi lâu như vậy hoá ra là ở đây.
Hay lắm, hai lần gặp mặt đều bị ngươi đánh.
Món nợ này không tính ta không làm người.
Tôi còn đang ngơ nhác không hiểu chuyện gì liền đẩy hắn ra:
- Xin lỗi, ngài là ai vậy.
Nói tì không hiểu ngài đang nói gì.
- Sao, đừng có giả bộ.
Cái đêm ở vương phủ, ngươi thật sự không nhớ gì sao cái đồ xấu xí.
”đồ xấu xí” đúng rồi sao mình có thể quên chuyện này.
Không nghĩ tới hắn sẽ tìm đến cửa.
Một bộ điếc không sợ súng, tôi liền giả bộ không biết.
- Nô tì thật sự không biết.
Ngài tìm nhầm người rồi.
Tôi liền tránh khỏi bàn tay hắn, ánh mắt hắn đầy tức giận.
Bạch Tử Duệ thấy tình hình không ổn liền vào can ngăn:
- Tử Lam, thôi đi sao ngươi có thể mất bình tĩnh như vậy.
Với lại cửa chính không đi ngươi trèo tường làm gì.
Hàn Tử Lam nghe vậy liền chột dạ, dần bình tĩnh lại nói:
- Thật ra...
Thấy hai người đang nói chuyện, trong lúc không để ý tôi liền lẻn đi.
Nhưng lại bị Hàn Tử Lam nhìn thấy:
- Đứng lại hai ta vẫn chưa xong.
Mặc kệ hắn nói gì, tôi liền chạy đi.
Hàn Tử Lam liền đuổi theo nhưng lại bị Bạch Tử Duệ kéo lại:
- Ngươi có thể bớt trêu ghẹo nữ nhân được không.
Hàn Tử Lam liền trợn mắt, tay chỉ vào mình:
- Tử Duệ, hai chúng ta là bằng hữu đã lâu.
Ngay cả tiêu chuẩn chọn nữ nhân của ta mà người còn không biết.
Lại còn nói ta đi trêu ghẹo cô ta.
Ngươi nghĩ dung mạo kia có thể khiến ta chú ý sao.
Thấy Hàn Tử Lam càng nói càng tức giận, Bạch Tử Duệ liền hoà giải:
- Là ta sai, mà ngươi đến tìm ta có chuyện gì.
- Xuân Hoa lâu mới mở, ta nghe nói ở đấy đồ ăn rất ngon nên muốn ngươi đi cùng.
- Hôm khác đi, hôm nay ta hơi mệt.
Thấy sắc mặt Bạch Tử Duệ kém thật nên Hàn Tử Lam cũng không níu kéo:
- Thôi được, hôm khác vậy.
Nói rồi liền bay ra ngoài, không biết hắn nảy ra ý gì mà nở một nụ cười xấu xa.
Tôi nhanh chân chạy về phòng của mình nhưng lại bị một người chắn đường.
Không ai khác chính là tên ôn dịch vừa rồi - Hàn Tử Lam.
- Ta đã nói rồi mà, nếu để ta gặp lại thì cô đừng mong yên ổn.
”tên này đúng là dai như đỉa mà” tôi giả bộ trấn tĩnh:
- Nô tì thật sự không biết người ngài đang nói đến là ai, mong tránh đường.
- Ha...đến nước này mà cô vẫn còn giả bộ.
Hay là...cô muốn dùng cách này để khiến ta chú ý.
Tôi cau mày nhìn hẳn vào mắt hắn, quả đúng là rất đẹp nhưng đầu óc lại có bệnh thật không xứng với dung mạo này chút nào.
Thấy bản thân cũng không thể trốn tránh mãi liền nói:
- Vậy ngài muốn gì thì mới buông tha cho nô tì.
Hàn Tử Lam cười nhạt, trong mắt đầy tự tin:
- Cuối cũng thì ngươi cũng chịu thừa nhận.
Bồn công tử ta đây là người rộng lượng, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái rồi xin lỗi ta.
Có lẽ ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Vậy...phiền ngài tránh ra một chút.
Trong mắt hắn đầy hưng phấn, cũng buông lỏng cảnh giác, tôi liền cúi thấp người xuống, nắm trong tay một ít đất, trong lúc hắn không để ý tôi liền ném đất vào mắt hắn còn không quên đập cho tên đó một gậy:
- Á...
Nghe thấy tiếng kêu mấy tên gia nhân liền đi đến.
Sợ liên lụy đến bản thân nên tôi liền bỏ đi.
Hàn Tử Lam dù cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố trèo ra ngoài.
Nếu không, ở lại kẻ mất mặt chính là hắn.
Trở về phủ, nha hoàn thân cận thấy chủ tử nhà mình có chút thảm hại liền đỡ vào phòng:
- Thiếu gia, ngài bị sao vậy.
- Ra ngoài
- Thiếu gi...
- Ta nói ra ngoài ngươi không hiểu sao, cút đi.
Thấy chủ tử nhà mình thật sự tức giận.
Nha hoàn kia nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài:
- Tuyết Linh tỷ tỷ làm sao vậy.
Một đám nha hoàn xúm lại nói chuyện to nhỏ:
- Hình như vừa nãy Tuyết Linh đi ra từ phòng của thiếu gia thì phải.
- Không biết ai lại chọc ngài ấy nữa.
Trong đám chúng ta Tuyết Linh tỷ tỷ là người thiếu gia sủng ái nhất mà còn bị vậy.
Thiết nghĩ chúng ta không nên đi vào thì tốt hơn.
- Thôi đi đi
Thế là cả đám nha hoàn lần lượt kéo nhau đi.
Trong phòng, Hàn Tử Lam nằm trên giường ánh mắt đỏ lên tràn đầy sát khí.
Một hộ vệ tiến vào thấy vậy chỉ biết đứng im.
- Ngươi đi kêu người chuẩn bị nước tắm chỉ ta.
- Vâng.
Không nghĩ tới bản thân hắn thế nhưng lại bị một nữ nhân xấu xa đùa đến hai lần như vậy.
“Mối thù này nhất định phải trả” ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.
Tôi ở trong phòng liền hắt xì một cái “không biết ai đang nhắc đến mình nữa”.
- An Vân vừa nãy cô đi đâu vậy.
Ngọc Bích tiến vào phòng, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
- Ta quét ở sân sau có chuyện gì sao.
- Trong phủ đang thiếu một ít nha hoàn đến hầu hạ nhị thiếu gia.
Cho nên cô và Thuý Trúc sẽ được điều đến đấy một vài hôm, khi nào có nha hoàn mới các cô sẽ được trở về.
Tôi liền thắc mắc:
- Nhưng sao lại là tôi.
- Không cần hỏi nhiều, đây là ý của đại tiểu thư các cô biết vậy là được...
Nói được một đoạn liền nhìn chằm chằm vào tôi:
- Nhưng ngươi nên nhớ, bản thân mình chỉ là một nha hoàn.
Dù được đến đấy hầu hạ đi chăng nữa nhưng không được có ý nghĩ không an phận, biết chưa.
Thấy cô ấy nghiêm túc như vậy, tôi liền gật đầu:
- Ta biết rồi.
- Vậy dọn dẹp chút đồ đi.
Phía Tây là phòng của nhị thiếu gia cho nên cách chỗ này khá xa, các ngươi đến đấy sẽ có phòng.
- Ừm.
Nói xong Ngọc Bích liền đi ra ngoài.
Tôi dọn dẹp một ít đồ đạc dù gì thì tôi cũng chẳng có gì.
Xong việc tôi liền đến tìm Thuý Trúc.
Thấy tôi cô ấy liền hớn hở:
- A Vân, tôi được tiểu thư điều đến phòng nhị thiếu gia đấy.
Không nghĩ tới chuyện này là sự thật, cô thử véo ta một cái xem là mơ hay thực đi.
Tôi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ấy nhưng rồi cũng làm theo.
- Ui da...đau thật, vậy là không phải mơ rồi.
À hình như cô cũng được đi đến đấy phải không, nhưng sao mặt cô ỉu xìu vậy.
- Đâu có ta rất vui mà.
Tôi liền cười cho cô ấy xem, Thuý Trúc nhìn tôi như một con ngốc.
- Thôi cô đừng cười nữa nhìn thật gượng gạo.
- Có sao.
- Ừm.
Thấy cô ấy đang loay hoay thu dọn đồ đạc tôi liền đến giúp:
- Sao cô cầm nhiều thứ vậy, không phải chỉ mấy hôm thôi sao.
- Dù là vậy nhưng chúng ta cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Thuý Trúc nói nhỏ vào tai tôi:
- Cô không biết đâu ngoài chúng ta ra còn rất nhiều những cô gái khác đang nhăm nhe đến nhị thiếu gia.
Bởi ngài ấy là tài tử số một kinh thành mà.
- Vậy sao.
Tôi liền cười trừ, quả nhiên thời đại nào cũng có người hâm mộ.
Bởi vậy người ta mới là nam chính.
- Các ngươi còn ở đây làm gì.
Một nữ nhân cũng lớn tuổi rồi bước vào phòng với gương mặt nghiêm túc làm tôi có chút nhớ đến vị giáo viên chủ nhiệm của tôi hồi trước.
Thuý Trúc liền đứng dậy thái độ kính cẩn nói:
- Nguyệt Tâm cô, bọn ta sắp xong rồi.
- Nhanh lên, đừng có lề mề.
- Vâng.
Nói rồi Nguyệt Tâm liền đi ra ngoài bọn tôi cũng đi theo.
Người được theo hầu nhị thiếu gia gồm sáu nha hoàn ai nấy đều thanh tú, xinh đẹp và bốn gia đinh.
Trong số đó có một cô nương tên là Linh Nhi dung mạo có thể nói là xuất sắc nhất, tính tình trầm ổn là cháu gái của Nguyệt Tâm được lão phu nhân cho phép đến hầu hạ nhị thiếu gia.
Nguyệt Tâm đi đến nói nhỏ vào tai Linh Nhi, không biết bọn họ nói gì chỉ thấy gương mặt cô ấy dần đỏ lên.
Nguyệt Tâm liền vỗ vào tay cô ấy mấy cái rồi rời đi..