Xuyên Sách Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình


Thông tin quan trọng như vậy, sao nàng lại quên nhỉ?

Nàng ngẩng lên, thấy vài tia sáng lẻ loi chiếu lên dải buộc tóc của Thẩm Tất Đăng, phản chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo như nước bạc.


Quả nhiên, ánh sáng bạc lúc trước chính là từ dải buộc tóc của hắn.


Đáng tiếc, nàng phát hiện quá muộn.


Trong lòng Đường Kiều hiện lên sự hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc.


Thẩm Tất Đăng hơi nghiêng đầu nhìn nàng, nhướng mày nhẹ: "Sư muội?"

Có lẽ vì vừa thức dậy từ giấc ngủ ngắn nên giọng hắn hơi trầm, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe, cuối câu có chút nhấn nhẹ mang theo sự thong thả.


Đường Kiều lại một lần nữa cảm thấy da đầu tê dại.


"Không phải người của Thanh Quang phong, là tiểu sư muội mới đến từ Phù Bình phong!" Nam đệ tử đứng bên cạnh tự nhiên giải thích, như thể đã quen biết Đường Kiều từ lâu: "Nàng là đồ đệ mới được Phù Bình phong chủ nhận hôm nay, đến Thanh Quang phong chúng ta là để! "

"Ta có hỏi ngươi à?"

Thẩm Tất Đăng đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời của nam đệ tử.



Nam đệ tử sững lại và đối diện với ánh mắt của Thẩm Tất Đăng.


Thiếu niên đang nhìn hắn với vẻ nửa cười nửa không, mắt trong suốt sáng ngời nhưng không hề có chút ý cười.


Trong lòng nam đệ tử đột nhiên run sợ.


Xem ra hắn quá đắc ý mà quên mình rồi, quên mất người trước mặt nổi tiếng là tính tình quái dị!

Nhớ lại những lời đồn về Thẩm Tất Đăng, hắn vội cúi đầu mà không dám nói thêm lời nào.


Lúc này Thẩm Tất Đăng mới thu hồi ánh mắt và quay sang nhìn Đường Kiều.


"Ngươi tên gì?"

Đường Kiều cảm thấy có chút vi diệu: "Đường Kiều.

"

Thẩm Tất Đăng lơ đễnh gật đầu, dường như không mấy hứng thú với tên của nàng.


"Đến đây làm gì?"


"Đến gặp phong chủ.

"

"Gặp ông ấy làm gì?"

"Muốn xin vài hũ rượu mang về! "

Thẩm Tất Đăng lạnh nhạt: "Tán Phong Nguyệt?"

Đường Kiều gật đầu: "Đúng.

"

Xem ra Tư Không Tẫn thường đến xin rượu, đến mức Thẩm Tất Đăng cũng đã quen.


"Sư phụ vẫn chưa về, tạm thời ngươi không gặp được ông ấy.

" Thẩm Tất Đăng xoa cằm, hơi trầm ngâm: "Nhưng ta lại biết chỗ để Tán Phong Nguyệt! "

"Ta dẫn ngươi đi lấy.

"

Đường Kiều: "?"

Sao đột nhiên lại thành ra hắn?

Không chỉ Đường Kiều ngẩn ngơ, mà ngay cả nam đệ tử bên cạnh cũng rất bất ngờ.


"Ê? Chuyện nhỏ như vậy không cần phiền Thẩm sư huynh đâu, sư huynh nói chỗ cho ta biết, ta dẫn nàng đi là được rồi! "

Chưa nói hết câu, Thẩm Tất Đăng đột nhiên liếc hắn một cái.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận