Xuyên Sách Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình


Hãy tận hưởng sự dày vò đi, kẻ thù!

Đường Kiều huýt sáo, một con linh điểu màu vàng từ không trung hiện ra.

Nàng nhét phong bì vào mỏ linh điểu, sau đó nói ‘đi thôi’, linh điểu liền vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ.


Bầu trời đã bắt đầu hiện lên một đường trắng ở phía đông, Đường Kiều nhìn theo linh điểu dần xa, gương mặt thả lỏng thoải mái.


Suốt cả ngày hôm đó, Đường Kiều đều nằm trên giường.


Đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, nếu rảnh rỗi thì lấy sách ra đọc.


Cứ như vậy, nàng nằm một ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống, trăng treo cao thì nàng mới chậm rãi bước ra khỏi căn nhà tre.


Bên ngoài căn nhà tre là một bãi cỏ rộng, hai bên là những cây cao rải rác, trên cây có vài chú chim đậu ở đó, tiếng kêu ríu rít rất trong trẻo.


Đường Kiều đứng dưới tán cây, nhìn về hướng đường núi ở phía xa.



Bóng cây lưa thưa, ánh sao điểm xuyết sáng lấp lánh, ánh trăng lạnh lẽo như dòng thủy ngân chiếu rọi lên đôi mắt nàng, làm cho gương mặt nàng càng thêm phần dịu dàng.


“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giọng điệu của con quạ có chút căng thẳng.


Đường Kiều rất bình tĩnh: “Tất nhiên rồi.



“Tốt, chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng lên đây…”

Đường Kiều cũng nghĩ như vậy.

Nàng rút kiếm ra, tập trung tinh thần chờ đợi nhân vật chính đến.


Một canh giờ sau.


Trên đỉnh núi vẫn chỉ có một người một quạ, cùng với những con chim chóc đang ríu rít.


Đường Kiều đã thu kiếm vào vỏ và ngáp một cái, buồn ngủ nói: “Sao vẫn chưa đến? Không lẽ bị lạc đường rồi?”


Con quạ: “Không đến mức đó chứ? Đợi thêm chút nữa xem.



Lại qua một canh giờ.


Đường Kiều bắt đầu nhìn con quạ với ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi chắc chắn tối nay họ sẽ đến?”

“Tất nhiên, ta là hệ thống mà!” Dù nói vậy nhưng con quạ cũng cảm thấy kỳ quặc, liền vỗ cánh bay lên cao: “Ngươi cứ chờ ở đây, ta xuống núi xem sao…”

Chưa kịp nói xong, đột nhiên một luồng khí sát phạt bao trùm toàn bộ đỉnh núi.


Chim chóc trên cành giật mình bay tán loạn, gió thổi xào xạc, không khí bỗng dưng tràn ngập hàn ý lạnh lẽo thấu xương.


Đường Kiều thở phào: “Cuối cùng cũng đã đến.



Cùng với hàn ý ngày càng đậm, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ xuất hiện, từ từ tiến vào tầm nhìn của Đường Kiều.


Áo đen bó sát, dáng người cao ráo.


Mái tóc đen mượt buộc cao trên đầu bằng một dải lụa bạc, đuôi tóc lay động theo bước chân, dải lụa dài buông xuống vẽ thành một đường cong trắng bạc trong bóng tối, toát lên vẻ phóng khoáng khó tả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận