Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Sáng sớm hôm sau, Thích Thất tựa như tiểu ong mật chăm chỉ cần lao, bay trái bay phải, ngày hôm qua sau khi Hàn Triều đáp ứng với cô chỉ hai người đơn độc đi với nhau, tâm tình cô vẫn luôn ở trạng thái thật phấn khởi. Biết được tình hình mấy người Triều Hổ gần đây, mà Hàn Triều cũng nói sẽ chuẩn bị cho bọn họ một chiếc xe, Thích Thất liền bắt tay vào chuẩn bị cho xe, trong đội ngũ còn rất nhiều bạn bè của cô, tuy nói cô không muốn gặp Bạch Thi Thi, nhưng làm bạn bè mình thoải mái một chút, cô vẫn rất vui lòng.

Hàn Triều cấp cho bọn Triều Hổ cũng là một chiếc xe van, bên ngoài giống như xe bus, trong xe có phòng bếp, phòng tắm, đầy đủ mọi thứ, giường đôi, giường trên nóc xe, giường sô pha, ước chừng có thể chứa đủ đoàn người Hàn Tiến thật dư dả.

Mấy chiếc xe van trong tay Hàn Triều, lại nói, là do khi thu thập vật tư ở thành phố C anh đã lấy. Ngày đó ba người đi ngang qua cửa hàng 4S trước kia Thích Thất xem xe, cô nhớ lại mấy chiếc siêu xe lúc trước mình nhìn thấy nên bảo Hàn Triều đi thu vào. Các cửa hàng ở thành phố C có chỗ đặc sắc là chúng thường tụ tập lại một chỗ, tỷ như cửa hàng 4S này, chung quanh đều là những cửa hàng kinh doanh cùng ngành hàng, hoặc kinh doanh những thứ có liên quan, Hàn Triều vừa thu xe trong 4S xong lại không ngăn được mà thu luôn ở những cửa hàng bên cạnh.

Khi Thích Thất xem sách thấy Hàn Triều ra cửa đều là ngồi xe người khác, tự nhiên mà cho rằng Hàn Triều không có xe riêng của mình, không nghĩ tới trong không gian Hàn Triều không chỉ có xe, ngay cả phi cơ cũng có mấy chiếc, anh không dùng bởi vì đại thiếu gia anh lười tự mình lái mà thôi.

"Cho Tiểu Đậu Tử bánh quy, Nhu Nhu tỷ nho, bắp rang cho Vương Tiểu Lợi..." Cuối cùng đóng gói xong những thứ mọi người thích ăn xong, Thích Thất vỗ vỗ tay hoàn thành.

Vui sướng chạy đến phòng ngủ đi tìm Hàn Triều, Hàn Triều chỉ nâng mí mắt lên, đem Thích Thất gương mặt đầy ý cười kéo vào trong lòng ngực tiếp tục ngủ bù, tối hôm qua anh căn bản một đêm không ngủ, tối nay nhìn kiểu này cũng đừng muốn ngủ, đương nhiên muốn thừa dịp có thể ngủ bù một lát.

Trong lòng ngực Thích Thất không an phận giật giật, tìm một vị trí thoải mái nằm bò ra, tối hôm qua ngủ cũng không nhiều, hôm nay lại bận bịu một hồi, cô hưng phấn còn chưa hạ xuống đâu, nhìn đến Hàn Triều nhắm mắt dưỡng thần, lại nghĩ tới biểu tình đắc ý của Triều Hổ tối hôm qua, cô phụt ra một tiếng cười. Hàn Triều thấy Thích Thất bộ dáng hết sức vui mừng đầy hứng thú thì tỉnh lại, một tay chống đầu, dựa vào giường, nhìn Thích Thất đang bò trên ngực mình, hỏi: "Cười ngây ngô cái gì? Nói ra để anh cũng vui theo đi."

Nói đến cái này tinh thần Thích Thất càng đủ, từ trong lòng ngực Hàn Triều bò ra, hai chân ngồi bên người Hàn Triều: "Ngày hôm qua Triều Hổ không phải nói anh ta đem biến dị gia cầm đốt thành tro sao, bọn họ không biết, kỳ thật động vật biến dị là có thể ăn."

"Có thể ăn?" Hàn Triều sắc mặt nghiêm túc lên, nhìn về phía Thích Thất xác nhận.

Thích Thất gật gật đầu, đem toàn bộ sự tình về động vật biến dị nói cho Hàn Triều biết.

Nguyên lai, khi mạt thế đến, động vật cũng giống như người biến thành hai loại, một loại thây ma hóa, động vật thây ma hóa là không thể ăn, ăn vào chỉ biến thành thây ma, còn loại kia là thân thể phát sinh biến dị, bản thân vẫn là cơ thể sinh mệnh. Động vật biến dị là có thể ăn, bất quá giới hạn trong những dị năng giả mà thôi, bởi vì chỉ có dị năng giả mới có thể chống cự lại năng lượng trong thân thể của động vật biến dị, người thường mà dùng có thể bị năng lượng này làm nổ tan xác.

Chỉ là, thịt động vật biến dị so với động vật thường thật khó ăn hơn nhiều, nhưng mà mạt thế đồ ăn giảm đi nhiều, nhân loại cũng không có nhiều lựa chọn.

Mà Thích Thất sở dĩ nói đám người Triều Hổ là phí phạm của trời, nguyên nhân chính là tuy rằng người thường không thể ăn thịt gia cầm biến dị, nhưng trứng của chúng thì người thường có thể ăn, trứng của chúng so với trứng gia cầm bình thường là như nhau. Chỉ là từ mạt thế đến, gia cầm biến dị cần đồ ăn mà tranh nhau cho nên gia cầm không còn bao nhiêu, từ khi biết trứng của chúng con người ai cũng ăn được, gia cầm biến dị lại thêm một tầng bị người săn lùng, giá cũng tăng cao, một khi xuất hiện sẽ bị tranh mua không còn.

"Vậy gia cầm biến dị có thể sinh sôi nảy nở, sau đó bán đi không phải tốt hay sao, mình thì có vật tư, người khác thì có đồ ăn." Hàn Triều trách không được là một thương nhân, vĩnh viễn nghĩ ngay đến lợi ích có thể tạo ra được.

Thích Thất lắc đầu, thở dài nói: "Nào có đơn giản như anh nghĩ vậy, gia cầm biến dị tuy nói rằng không biến hóa gì so với trước, nhưng chúng ăn nhiều nha, nếu không như thế nào có thể chỉ một đêm mà ăn sạch toàn bộ vật tư của đám Triều Hổ, mua gia cầm biến dị thì khẳng định là người không phú thì cũng quý, bằng không đồ ăn đâu mà cho chúng nó ăn, dân chúng bình thường không có khả năng vì mấy cái trứng mà đem đồ ăn của mình cho gia cầm ăn.

Kẻ có tiền thì không giống, không phải tất cả họ đều là dị năng giả cho nên thịt mà họ không thể ăn có thể đút cho gia cầm, sau đó làm gia cầm đẻ trứng. Huống chi những kẻ có tiền này càng muốn theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, có trứng mỹ vị, ai còn muốn ăn thịt động vật biến dị nhạt như nước ốc."

"Mà quan trọng nhất chính là, sinh sôi nảy nở nào có dễ, gia cầm biến dị cùng nhân loại dị năng giả giống nhau, hậu đại kéo dài thật gian nan!" Dứt lời, Thích Thất còn lắc đầu cảm thán.

Hàn Triều lại nghĩ tới phương diện khác, mày cau lại thật sâu: "Hậu đại kéo dài gian nan?"

"Đúng rồi, động vật biến dị và nhân loại bản chất là như nhau, đều là thân thể đã xảy ra biến dị, cơ năng đề cao, năng lực sinh sản đời sau bị chậm lại. Nhưng may mắn con người so với động vật còn tốt hơn một chút, rốt cuộc nhân loại vẫn còn người thường có thể kết hợp với dị năng giả."

"Nói rõ ràng hơn về con người."

"Hả? À, chính là dị năng giả cùng dị năng giả kết hợp sẽ có tỷ lệ mang thai cực nhỏ, nhưng trẻ con sinh ra khẳng định sẽ có dị năng, dị năng sẽ là hoặc theo giống cha hoặc giống mẹ, người thường và người thường kết hợp sẽ như trước đây, tỷ lệ mang thai như cũ, nhưng con bọn họ cũng chỉ là người thường, các nhà khoa học sau này nghiên cứu phát hiện ra kết quả tốt nhất là dị năng giả và người thường kết hợp với nhau, tỷ lệ mang thai sẽ gia tăng, sinh con ra cũng có một nửa tỷ lệ trở thành dị năng giả."

Sắc mặt Hàn Triều trở nên âm trầm, thanh âm cũng âm u: "Cho nên dị năng giả cùng dị năng giả, tỷ lệ mang thai rất thấp?"

Thích Thất không rõ nguyên do, ngây ngốc gật đầu: "Đúng rồi, em mới vừa nói đó."

"Nói cách khác em và anh quan hệ, tỷ lệ có con cũng không lớn?"

"Ách, cũng có thể nói như vậy." Cho nên Hàn tổng anh rốt cuộc muốn nói gì? Ghét bỏ chúng ta không thể có con hay sao?

Ý thức Hàn Triều phóng tới không gian, nhìn kho hàng chất đống cả hơn nửa phòng đủ các loại nhãn hiệu áo mưa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên em mỗi lần đến thời điểm mấu chốt đều chết đều sống bắt anh dừng lại đeo bao vào, nguyên nhân rốt cuộc là vì cái gì?"

"Hả?!! Không phải...... Chờ một chút...... Hàn tổng anh nghe em nói......" Cô có thể nói là cô quên mất chuyện này có được không...

......

Xong việc, Thích Thất động tới ngón tay cũng không có sức lực, chỉ có thể bị Hàn Triều tinh thần sáng láng ôm đi phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, hưng phấn cả ngày hoàn toàn bị ép khô.

Ban đêm, đoàn người Hàn Tiến như cũ tìm được một chỗ cản gió để đóng quân, mỗi người được phân mấy khối bánh quy, Triều Hổ đun ít nước ấm uống vào cho no, bánh quy là Tiểu Đậu Tử cung cấp, lúc trước Thích Thất cho cậu bé không ít đều được cậu bỏ vào trong ba lô của gia gia, trên thực tế ngoại trừ gia đình dì Ngô, bọn họ mỗi người đều có một cái ba lô, Ngô Hoa và Hà Nhu lúc trước cũng có, nhưng khi đi dạo trong chợ giao dịch ở thành phố J không ai mang theo, lúc chuột biến dị xuất hiện, cả gia đình đều đi gấp không trở về nhà lấy, dì Ngô Ngô thúc cũng vậy.

Kỳ thật nếu bọn họ đi theo Hàn Triều chắc chắn sẽ không thiếu vật tư, bằng không vật tư ở mạt thế trân quý như vậy, bọn họ có vội vàng cũng không có đạo lý sẽ từ bỏ, sớm biết rằng sẽ có tình hình như thế này, lúc ấy nói cái gì cũng trở về nhà lấy vật tư. Nghĩ đến đây, dì Ngô không khỏi có tia oán trách Thích Thất, sao mà lại té xuống núi...

Khi Hàn Triều cho bọn họ ba lô cũng cho không ít bánh nén khô, lúc ấy bọn họ có ăn có uống, bánh nén khô thật đúng là thấy không thuận mắt, nhưng cũng thu vào trong túi. Hiện tại xem như may mắn có đống bánh nén này, bằng không một chút đồ ăn cũng không có, bánh khô đã ăn xong, Tiểu Đậu Tử và Vệ lão liền đem bánh quy ra chia cho mọi người.

Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi hai người phá lệ trầm mặc, oán khí trong đội ngũ quá lớn, bọn họ cũng chỉ có thể giả người trong suốt, hoặc là chỉ có thể trở lại thành phố B bọn họ mới có thể tìm lại được khí phách hăng hái lúc trước.

Còn lại mọi người ngoại trừ Triều Hổ Triệu Tín mặt mày đều ủ ê, mắt thấy đồ ăn đã không còn gì, trấn nhỏ sắp tới không biết còn phải bao xa mới đến, ngay cả đến nơi có tìm được đồ ăn hay không vẫn không biết, đối lập với những ngày lúc trước có Hàn Triều, nhìn nhìn hiện tại, cả bọn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Triều Hổ Triệu Tín hai người liếc nhau, Triều Hổ lấy cớ đi ra ngoài đi WC rời xa đội ngũ, trên thực tế anh lấy ra vô tuyến điện liên lạc Hàn Triều đưa cho để liên lạc với Hàn Triều.

Triệu Tín còn lại là khuyên mọi người vài câu, an bài người trực đêm. Chờ mọi người đã ngủ, Triệu Tín cùng Triều Hổ đã liên lạc xong với Hàn Triều cùng nhau đi ra ngoài, hướng về phía Hàn Triều mà đi, Hách Kiến Quốc trực đêm nâng nâng mí mắt nhìn về hướng hai người biến mất, suy tư lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui