Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Thích Thất từ phòng bếp ra tới vừa vặn gặp được hai ông cháu từ trong phòng đi ra, cô lễ phép hướng tới bọn họ cười cười.

Hai người thật an tĩnh, ở đây vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, nhìn xem sắc trời cũng không còn sớm, hai ông cháu hẳn là đã qua thời gian ăn trưa mà bên kia còn chưa cho đồ ăn, có lẽ họ trở về ăn trưa.

Không bao lâu, ở nhà chính vừa lấy ra một bộ bài poker, muốn cùng Vương Tiểu Lợi và Triều Hổ đấu địa chủ, Thích Thất liền nghe được nhà kế bên có thanh âm cãi nhau, ba người nhìn nhau, quyết định đi qua nhìn xem, một là do bọn họ thật nhàm chán, một là vì bên kia giống cậu bé khóc nháo quá lớn, bọn họ sợ dẫn thây ma tới đây.

Đoàn người Bạch Thi Thi ở nhà bên cạnh, bọn Thích Thất chưa đi được mấy bước đã nghe được đối thoại, nguyên lai hai ông cháu thấy chưa đưa cơm lại liền quyết định trở về, vì vật tư còn đều ở bên này.

Buổi sáng Bạch Thi Thi đưa cho hai người bên này cũng chỉ là hai miếng bánh mì nhỏ, căn bản chống không được một ngày, nhưng mấy người đó lại nói đó là đồ ăn cho cả ngày.

"Vật tư của chúng ta cũng không nhiều lắm, mọi người đều ăn mặc cần kiệm, tại sao các người lại không được."

"Tôi già rồi một ngày không ăn cái gì không sao cả, nhưng Tiểu Đậu Tử còn nhỏ, một ngày ăn bao nhiêu đó sẽ chịu không nổi." Ông lão cầu xin bọn họ.

"Hừ, ông còn nói thiếu cái gì, ông đã già, lại mang theo con nít, vật tư thì ông lấy, thây ma ông đánh không lại, nếu không phải Thi Thi thấy các người đáng thương, tôi đã sớm đuổi các người ra khỏi đội ngũ." Đây là người anh trong hai anh em, tên Vương Hạo.

"Vương Hạo, anh không cần như vậy, mọi người đều là người trong đội ngũ." Bạch Thi Thi cầu tình cho hai ông cháu.

"Chúng ta đã dưỡng bọn họ một thời gian dài, mỗi lần cô chỉ cần nói một câu là chúng tôi phải lưu lại bọn họ, cô có nghĩ đến chúng tôi không." Một nhà ba người, mẹ của Lili nói dỗi với Bạch Thi Thi.

"Chúng ta hôm nay phải đuổi bọn họ đi, dù sao bọn họ hiện tại cũng có chỗ để đi, Hàn đội bọn họ thực lực cường, vật tư nhiều, để cho bọn họ đi theo Hàn đội." Mẹ Lili là có tư tâm, Hàn đội bọn họ chỉ cần tiếp thu hai ông cháu kia, vậy bọn họ một nhà ba người cũng muốn được Hàn đội tiếp thu, ngày hôm qua gia đình họ đã thương lượng tốt.

"Thi Thi tôi biết cô thiện tâm, nhưng đồng tình không phải lạm dụng, bọn họ đi theo chúng ta chỉ có thể làm liên lụy, còn không bằng đi theo Hàn đội." Lam Tiểu Điệp cũng gia nhập đám người khuyên bảo.

Bạch Thi Thi thấy người trong đội ngũ kiên trì, đành khó xử nói với hai ông cháu: "Hai người bằng không đi qua bên Hàn đội nhìn xem đi, bọn họ người thật tốt, sẽ thu lưu các người." Nói xong còn không quên quay đầu nhìn về phía Thích Thất ba người.

Nhìn thấy Bạch Thi Thi vọng tầm mắt lại đây, đám người Thích Thất thống nhất, xoay người bước đi, trở về bên nhà của mình.

Thật là một tuồng hay, hai ông cháu có tham dự hay không thì không biết, nhưng đám người còn lại có mục đích gì, bọn họ không ngốc mà không biết, đơn giản chính là vào đội ngũ bọn họ, để bọn họ tiếp nhận hai ông cháu ăn, mặc, ở, đi lại, các người nhận hai ông cháu, vậy liền không thể mặc kệ chúng tôi.

Vương Tiểu Lợi miệng rộng, trở về liền đem sự tình bên kia nói với Hàn đội bọn họ, một lúc sau hai ông cháu đem quần áo của mình trở về, ai nấy đều chờ họ mở miệng cầu xin thu lưu, nhưng hai ông cháu cái gì cũng không nói, chỉ cất tiếng chào rồi đi lên lầu.

Mọi người sửng sốt, đều có điểm không ngờ tới, chẳng lẽ hai ông cháu không bị đuổi đi? Là bọn họ đã đoán sai? Vậy đám người kia không phải chủ ý muốn ăn vạ?

Chỉ có Hàn Triều ngồi ở sô pha phòng khách đang nhắm mắt ngủ bù là khóe miệng ngoéo lên một cái, hai ông cháu này thật có ý tứ.

Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng mọi người đều ngủ say, Hàn Triều ở dưới lầu phòng khách trực đêm, kỳ thật nguyên bản trực đêm chính là Triều Hổ, có một vài cá nhân đặc thù trong đội ngũ sẽ không trực đêm, tỷ như đội trưởng Hàn Tiến, tỷ như đại thiếu gia Hàn Triều, tỷ như người phụ nữ duy nhất trong đội Thích Thất. Đến nỗi vì lý do gì trực đêm hôm nay biến thành Hàn Triều...

"Vì sao không tìm tới chúng tôi xin giúp đỡ?" Hàn Triều đột nhiên mở miệng, nhìn phía cửa sổ.

Nơi đó, trong bóng đêm có một thân ảnh đang bước đi thong thả, thân ảnh nghe được câu hỏi, đứng dậy, gương mặt đầy nếp nhăn co quắp cười cười: "Cậu phát hiện tôi rồi, cháu tôi quá đói, tôi đi ra ngoài tìm chút đồ ăn."

"Vì cái gì không tới tìm cầu trợ giúp." Hàn Triều kỳ quái, người trước mặt này buổi chiều cãi nháo một hồi với những người đó, bọn họ không có khả năng tiếp tục lưu giữ hai ông cháu, ông ta nếu không tới tìm cầu xin trợ giúp, ở mạt thế này chỉ có một đường là chết.

"Tôi sống đến tuổi này cái gì còn không gặp qua, bọn họ có chủ ý gì tôi đều biết. Các người nghĩ như thế nào tôi cũng đại khái rõ ràng, nói hay không cũng không thay đổi gì."

Dừng một chút ông lại nói: "Hiện giờ thế đạo này, vợ tôi đã chết, con dâu cũng biến thành thây ma, hiện giờ chỉ còn tôi và Tiểu Đậu Tử, vốn định nghĩ đi thành phố B tìm con trai, bây giờ như vậy cũng không biết có đến được hay không, con trai chưa tìm được đã không biết người có còn sống hay không. Đủ rồi, đã đủ rồi, tôi lớn tuổi như vậy có sống hay không cũng không có gì quan trọng, chính là đáng thương cháu tôi, nó chỉ mới 5 tuổi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui