Xuyên Sách Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác


Giữa trưa ánh mặt trời chói chang lóa mắt, Mặc Huyền còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng ngưng thần nhìn lại, vẫn là hình ảnh tương tự.


Thiếu nữ mặc một thân áo xanh lục không chút hình tượng nằm rạp trên mặt đất, hướng hai con Linh Điểu đem thân thể đong đưa trái phải, tần suất cực nhanh run rẩy.


Nàng nhe răng, giọng điệu hung ác hô: "Có nhường hay không? Không cho ta liền cắn!"

Tư thế quỷ dị, lời nói khó hiểu, làm cho người ta nhịn không được kỳ quái nàng đến cùng muốn làm cái gì.


"Chi!"

Hai con linh điểu cũng lắc lư thân thể đề phòng nàng, rõ ràng không nhường, trong mắt như đậu đen còn mang theo một tia khiêu khích.


Khiêu khích?! Tang Nhược lại lần nữa có nhận thức rõ ràng đối với huyền huyễn của thế giới này, ngay cả chim cũng biết khiêu khích người.


Yết hầu vừa khô vừa ngứa, nàng cần gấp phải uống nước bổ sung thể năng, nhưng hai con linh điểu này vẫn cứ ở trong suối nước, sống chết không cho nàng tới gần.


Nhỏ mọn thì thôi đi, còn không nói võ đức, nàng vừa tới gần bọn chúng liền đuổi theo cái mông của nàng, nàng vừa xuyên qua, căn bản sẽ không điều động linh lực trong cơ thể, thế mà thật sự bị hai con chim bắt nạt ngay cả nước miếng cũng không uống được.



Tang Nhược nổi giận, giống như một con mãnh thú nổi giận phóng tới hai con chim.


Vài giây sau, một tay nàng ôm cái đầu bị mổ rách một tay che mông, vừa chạy vừa phun lông chim trong miệng, kêu thảm: "Không cắn, không cắn, ta đầu hàng!"

Mặc Huyền nhìn Tang Nhược tóc tai lộn xộn, dáng vẻ chật vật, lông mày không tự giác nhíu lại.


Hai con linh điểu này yếu ớt đáng thương, cho dù không dùng linh lực, lấy thân thủ của nàng thu thập chúng cũng chỉ là nhấc tay, sao có thể không có lực chống đỡ?

Hơn nữa với tính cách ác độc của nàng, sẽ làm ra loại chuyện tranh nước uống với chim?

Cổ quái, thực sự quá cổ quái.


Mặc Huyền híp mắt, quần áo thiếu nữ xốc xếch lông chim, tựa hồ muốn xem thấu nàng rốt cuộc đang làm trò xiếc gì.


Tang Nhược cũng không biết nàng lại bị theo dõi, giờ khắc này trong lòng nàng tràn đầy nước suối ngọt lành.


Không được, nếu không uống nước, Ngũ Hành tông không bắt được nàng, nàng cũng sẽ khát chết.


"Nóng quá, nóng quá.

" Nàng cố ý lớn tiếng hô, đưa tay cởi giày tất, lại cởi đai lưng, trong miệng lẩm bẩm: "Nếu không phải bởi vì con Linh Sư kia chọc phải tên điên Mặc Huyền kia, ta có cần phải ở đây bị hai con chim các ngươi bắt nạt không! "

Mặc Huyền nghe rõ ràng, ánh mắt mang theo trào phúng, nụ cười bên môi mang theo vài phần lệ khí, đang muốn từ trong bụi cỏ đi ra, lại nghe thấy nàng ai nha một tiếng, ngữ khí muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu, ngay cả hắn cũng giật mình trong một cái chớp mắt, càng đừng đề cập hai con chim kia.


Tang Nhược tay mắt lanh lẹ, nhìn đúng thời cơ mạnh mẽ đem quần áo cởi ra hướng hai con chim đánh tới, trên tay mở rộng quần áo đem chúng nó bao chặt chẽ.


Nàng dùng đai lưng thắt nút ở phía trên bao vải, hai con chim tìm không được đường ra, phát ra tiếng kêu vội vàng.


"Đã sớm nói với các ngươi đừng chọc ta, bây giờ hối hận rồi? Muộn rồi!" Tang Nhược nhe răng cười từ trên đầu nhổ xuống một cây trâm cài tóc, phần đuôi trâm sắc nhọn dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, đâm vào trên vải.

Nụ cười kia, cùng nàng lúc trước lột sống Linh Sư không có sai biệt.



Cái chết không thay đổi.


Mặc Huyền sinh lòng chán ghét, trên tay vung ra một sợi linh lực, bay thẳng về phía cổ tay của nàng, nếu như một kích này đánh trúng, sợ là cả cánh tay đều sẽ đứt mất.


Tang Nhược đột nhiên ngồi xổm xuống, linh lực kia sượt qua đỉnh đầu nàng, đánh về phía cây ngô đồng tráng kiện bên kia bờ sông, thân cây bị bẻ gẫy ngang, nện trên mặt đất phát ra một tiếng vang ầm ầm.


Tình huống gì đây?

Tang Nhược hoảng sợ, tưởng rằng người của Ngũ Hành Tông tìm tới, nhìn còn không kịp nhìn một cái, co cẳng bỏ chạy, chạy hai bước mới phát giác được không đúng.


Xung quanh vẫn rất yên tĩnh, cũng không có người đuổi tới.


Lại nhìn cây ngô đồng ngã xuống đất, hình như trung tâm thân cây trống không.


Thì ra là côn trùng đục.


Tang Nhược buông lỏng cảnh giác, chiếc khăn trong tay bị cây trâm kéo ra một lỗ thủng có thể thông khí, nàng đeo đai lưng lên trên cây bên cạnh, lại cách lỗ vuốt vuốt lông vũ mềm mại trên người chim, ngữ khí vẫn hung ác: "Thành thật đợi, chờ ta uống nước xong sẽ thả các ngươi ra!"

"C-K-Í-T.

.


T! T!"

"Kêu la cái gì?! Còn không phục đúng không?"

      …

Không thích hợp.


Mặc Huyền nhìn Tang Nhược đang cãi nhau với hai con chim, chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.


Hắn sống ở Ngũ Hành Tông năm năm, Tang Nhược là người như thế nào hắn quá rõ ràng.


Chỉ là không cẩn thận bị đụng vào góc áo là có thể tính tình ác độc ở ngay trước mặt hắn lột sống Linh Sư, lúc này miệng vết thương bị chim mổ ra trên đầu còn đang chảy máu, theo lý thuyết cây trâm kia cũng nên hung hăng đâm xuyên thân thể Linh Điểu mới là điệu bộ của nàng.


Chẳng lẽ! Là đoạt xá*?

(*) Đoạt xa: Hình như là mượn thi hoàn hồn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận