Xuyên Sách Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác


Một số đại năng sau khi độ kiếp thất bại bởi vì linh lực quá cao thâm, còn có thể còn sót lại một tia du hồn phiêu đãng trên thế gian, nếu gặp phải hiến tế bản thân sẽ mượn thi hoàn hồn, nếu là thân thể sắp chết, sẽ cướp đoạt, tu chân giới ngẫu nhiên có chuyện đoạt xá, tuy ít thấy, nhưng không tính là hiếm lạ.

Tang Nhược trước mặt vừa nhìn đã thấy khác xa so với trước kia, Mặc Huyền mới theo bản năng hoài nghi nàng đã bị người đoạt xá.

Nhưng hắn nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.

Tang Nhược không có khả năng sẽ hiến tế chính mình, nếu thật sự có chuyện gì, nàng chỉ biết nắm lấy người bên ngoài đi tìm chết thay nàng.

Nếu là đoạt xá, vậy càng kỳ quái.
Vừa rồi rõ ràng nàng nhắc tới Linh Sư, cũng biết mình trêu chọc hắn.
Nhưng đoạt xá chi hồn là cưỡng ép chiếm cứ, cho nên cũng không có ký ức nguyên thân, Tang Nhược ở trước mặt hắn lột sống Linh Sư cũng không có người khác chứng kiến, đoạt xá linh hồn lại như thế nào biết được?

Cho nên người trước mặt chỉ có thể là bản thân Tang Nhược, về phần hành vi cổ quái của nàng...!Mặc Huyền không nghĩ ra.


"Thật là kỳ..." Hắn cong cong khóe môi, ngón tay điểm nhẹ giữa không trung, một sợi linh lực màu xanh nhạt từ trên người Tang Nhược bay ra, trong nháy mắt lại chia làm mấy đạo, bay về phía xa, chui vào mi tâm các đệ tử đang tìm người ở Mộc Linh Phong.

Một tấm bản đồ do linh lực vẽ thành xuất hiện trong thức hải.

Là đồng môn sinh sống cùng nhau mấy năm, bọn họ nhận ra đạo linh lực kia thuộc về Tang Nhược, mà điểm xanh đang lập lòe kia chính là vị trí hiện tại của Tang Nhược.

Các đệ tử Mộc Linh phong từ bốn phương tám hướng tụ đến, Mặc Huyền cười nhạt, mái tóc bạc dưới ánh mặt trời phủ một tầng vàng nhạt, dị đồng như bảo thạch trong suốt, nếu bỏ qua góc áo bạch bào của hắn có chút đỏ máu, dáng vẻ quả thực giống như thần linh.

Trên ngón trỏ của hắn đeo nhẫn trữ vật màu đỏ giống như sợi dây mảnh, trên da thịt trắng nõn rõ ràng có một vòng màu đỏ, diễm lệ khó tả.

Mặc Huyền vươn tay hơi xoay chuyển, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đóa hoa sen toàn thân trong suốt rồi lại tản ra khí đen, dùng linh lực dẫn dắt trồng đến bên dòng suối.

Nhìn Tang Nhược đang vui vẻ uống rượu trong suối, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng: "Mị Yêu phát tình, các sư huynh đệ của ngươi hẳn là sẽ càng thích chứ? Nhưng ta càng hiếu kỳ, ngươi sẽ tiếp tục giả bộ, hay là..."

Trong khi nói chuyện, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt một vòng linh lực bay vào trong rừng, không bao lâu liền hóa thành một trận tiếng khóc trẻ con truyền đến.

Tang Nhược uống thỏa thích, loáng thoáng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong rừng, đang muốn đứng dậy đi xem chuyện gì xảy ra, lại phát giác chân có chút mềm nhũn.

Không chỉ như vậy, thân thể cũng có chút nóng lên, còn có một cỗ khô ráo làm cho người ta xa lạ đang không ngừng phóng đại.

Ngực nàng tự dưng sợ hãi, vội vàng nâng nước suối lên rửa mặt, nhưng càng rửa càng nóng, trong hô hấp mơ hồ ngửi được một mùi hương hoa sen.
Hoa sen...!Tang Nhược đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên ở bên dòng suối cách nàng hai bước xa nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen cổ quái.

Ảnh Liên ——!


Tang Nhược ngã ngồi trên mặt nước phẳng lặng phản chiếu gương mặt ửng hồng của nàng, nơi đuôi mắt có đường vân màu xanh nhạt không ngừng lan tràn, hai bên đối xứng, giống như một đôi cánh bướm đang giãn ra.

Đó là cánh bướm chỉ thuộc về Mị Yêu phát tình.

Trong nguyên tác, nữ chính Mục Thanh Thanh cũng là Mị Yêu, bởi vậy Tang Nhược nhớ rất rõ ràng các loại Mị Yêu.

Sau khi Mị Yêu phá thân, mỗi khi trăng tròn sẽ tiến vào kỳ phát tình, trong lúc đó thân thể sẽ cực độ khát vọng giao hợp, chỉ có đủ tinh huyết hoặc máu tươi nồng đậm mới có thể trấn an huyết mạch xao động, nếu cánh bướm đuôi mắt hoàn toàn triển khai còn chưa được giải khai, mạch máu sẽ từng khúc nổ tung mà chết.

Nhưng đối với PO văn mà nói, một tháng một lần hiển nhiên có chút không đủ, vì vậy tác giả còn thiết lập một loại thực vật kỳ lạ, vì nhằm vào Mị Yêu mà tồn tại —— Ảnh Liên.

Phàm là Mị Yêu, bất luận tuổi tác bao nhiêu, giới tính như thế nào, càng mặc kệ có từng phá thân hay không, chỉ cần ngửi được mùi thơm của Ảnh Liên, hoặc là ăn nhầm, đều sẽ lập tức tiến vào kỳ phát tình.

Trong sách Mục Thanh Thanh thường xuyên gặp phải vài đóa Ảnh Liên, cùng nam chính Tiêu Tử Khâm mây mưa một phen.

Nhưng đó là nữ chính! Bên người nàng có nam chủ không ngấp nghé huyết mạch chi lực của nàng, tự nhiên không quan trọng phát tình.

Nhưng Tang Nhược nàng chỉ là pháo hôi, ngoại trừ các đệ tử Ngũ Hành tông muốn bắt nàng về làm độc chiếm, bên người cũng chỉ còn lại có hai con linh điểu!


Sống chết trước mắt, nàng cũng không ngại giống loài khác, nhưng trong sách nói, kỳ phát tình phải Tinh! đậm đặc! Cho dù nàng ép khô hai con chim này, cũng ép không ra đậm đặc!

"Oa...!Oa oa..."

Tiếng khóc của trẻ con trong rừng càng lúc càng lớn, vẻ mặt Tang Nhược có chút hoảng hốt, chống đỡ thân thể mềm mại đi vào trong rừng.
Mặc Huyền ung dung đi theo phía sau, chờ xem biểu lộ bản tính giết người lấy máu của nàng, cho là mình tránh được một kiếp rồi lại bị các đệ tử Ngũ Hành tông tìm được.

Nhất định là vô cùng đặc sắc.

Để hắn nhìn xem, đám phế vật Ngũ Hành tông kia tới chỗ nào...!A, sắp tới rồi.

Trong thần thức, vô số linh lực đang tiến về phía Tang Nhược, gần nhất đã đến cánh rừng rậm này, chỉ cần thời gian một nén nhang, là có thể tìm được Mị Yêu rơi vào kỳ phát tình không có chút sức chống cự nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận