Tới trại nuôi ngựa, tự nhiên là muốn cưỡi ngựa.Tô Bạch Nguyệt một thân bạch y cùng áo lông chồn, đầu đội mũ có rèm, đứng ở trại nuôi ngựa nhập khẩu, thân thể mảnh khảnh, phong thái thanh khiết như tuyết, cùng trại nuôi ngựa bụi đất đầy trời cực kỳ đối lập.Dựa theo tính nết Lưu Linh, tự nhiên không thích những nam tử bẩn thỉu này, nhìn cũng không muốn nhìn một cái, nhưng ngại có Thái Tử ở đây, hơn nữa phụ mẫu đã tha thiết dặn dò, vẫn nên cho họ một chút thể diện.
Mã nô từ phía sau dắt tới một con ngựa toàn thân tuyết trắng cho nàng, là vật cưỡi của Tô Bạch Nguyệt gọi là Đạp Tuyết.Trên người mã nô mặc quần áo người hầu của phủ Vị Nam vương, dáng người thiếu niên thon dài đĩnh đạc, hơi khom lưng nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ cung tất kính đứng cách Tô Bạch Nguyệt ba bước, bàn tay gắt gao nắm dây cương hiện rõ các khớp xương, giống như đang khẩn trương, lại giống như hưng phấn.Thân thể này của Tô Bạch Nguyệt quả thật quá suy nhược, đi ba bước cũng cần dừng lại lấy hơi, nàng tự nhiên không thể giống như nhóm vương nữ bên kia rong ruổi trong trại nuôi ngựa, có thể ngồi trên lưng ngựa dạo một vòng quanh trại nuôi ngựa đã được coi là cực tốt rồi.Đạp Tuyết cực kỳ ôn hòa, được chăm sóc cực kỳ sạch sẽ.
Tô Bạch Nguyệt chưa từng cưỡi qua ngựa, nàng căn bản là không biết nên làm như thế nào để lên ngựa.
Xuyên qua rèm mũ Tô Bạch Nguyệt thấy tư thế lên ngựa của nhóm vương nữ bên kia, nghĩ bản thân có thể nhảy lên ngựa giống như bên kia đúng không?Nhưng Tô Bạch Nguyệt đã đánh giá cao tổ chất thân thể của mình, đây căn bản là đói đến mức không có sức lực lên ngựa aaa! Mỗi ngày chỉ ăn ba quả trái cây sao có thể trụ nổi? Không chết là bởi vì tác giả dùng máy tính kéo dài mạng cho ngươi đi!Tô Bạch Nguyệt mắng thì mắng nhưng vẫn phải dùng cơ thể đói đến nhu nhược này để cưỡi ngựa.
Tô Bạch Nguyệt đều sắp bị tinh thần chuyên nghiệp của mình làm cảm động khóc.Tô Bạch Nguyệt nhớ rõ ràng, chính là ở chỗ này, Linh Vận Quận Chúa cho nam chủ ba roi.Đói đến mức ngực muốn dán lưng Tô Bạch Nguyệt liếm liếm môi, lòng bàn chân mềm như bông đi đến trước ngựa.
Lục Ngạn dắt ngựa đứng ở đó, ngửi được một mùi hương từ trên người nữ tử, ngọt thanh tựa trái cây, thanh mát như sương sớm.“Còn thất thần làm cái gì?” Đại nha hoàn Tĩnh Văn đi theo Tô Bạch Nguyệt ở phía sau mắng chửi nói: “Còn không mau quỳ xuống”Lục Ngạn lập tức nắm chặt dây cương trong tay, cả người đều bắt đầu phát run.Tô Bạch Nguyệt tự nhiên minh bạch, làm nam chủ, dưới đầu gối nam nhi là hoàng kim, sao có thể chịu đựng nỗi nhục nhã như thế.
Huống chi còn là bị nữ nhân đạp dưới chân.Vì vậy, lúc nàng nhìn thấy Lục Ngạn bị chọc giận đến mức cả thân thể phát run, trong lòng còn sinh ra mấy phần không đành lòng, nhưng mà không có biện pháp, đây là cốt truyện phải đi.Giơ tay lấy ra roi ngựa Tĩnh Văn cầm trong tay, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên hướng Lục Ngạn vung qua.“Bang” một tiếng, roi ngựa thon dài đánh lên y phục màu xanh của mã nỗ.Tô Bạch Nguyệt vốn là đói đến đầu váng mắt hoa, nơi nào còn có sức lực đánh người, một roi này thật sự giống như mèo cào.
Nhưng ở trong mắt người ngoài, chỉ cảm thấy Linh Vận Quận Chúa không khỏi có chút ỷ thế hiếp người.
Tuy rằng đẩy chỉ là một mã nô nho nhỏ.Thiếu niên buông dây cương đang nắm trong tay ra, quỳ gối trên mặt đất.
Lòng bàn tay thô ráp đầy các vết chai gắt gao nắm lấy lụa trắng trên mặt đất, âm thầm siết chặt lực đạo.Lụa trắng mỏng manh phủ lên người mã nô, Lục Ngạn chỉ cảm thấy phần lưng bị thứ gì dẫm lên, nữ tử nhìn nhẹ nhàng, thân mình cũng cực kỳ nhẹ, khi dẫm lên hắn, căn bản là không cảm nhận được một chút trọng lượng nào.Tô Bạch Nguyệt nỗ lực ổn định tâm trạng, dẫm lên Lục Ngạn ngồi lên lưng ngựa.
Nàng có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của thiếu niên dưới chân, như là chó hoang trên nền tuyết dữ tợn mà hung ác.Thân hình quỳ trên mặt đất run rẩy lợi hại, lại trong tiếng mắng của Tĩnh Văn nỗ lực ổn định thân thể, thân hình mảnh khảnh mà đĩnh đạt mặc đồ của gia nô, lộ ra một chút đơn bạc.
Lục Ngạn mới mười tám, còn chưa đến nhược quán, lại bởi vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, cho nên nhìn cực kỳ ốm yếu gầy gò.Tô Bạch Nguyệt biết, khuất nhục như vậy đối với nam chủ mà nói là chuyện suốt đời khó quên.
Nhưng nàng không biết chính là thiếu niên quỳ trên mặt đất, bị lụa trắng che lại không thấy rõ diện mạo, trên mặt lại là vẻ mặt hưng phấn hai tròng mắt đỏ ửng.Hắn thở dốc, hắn run rẩy, không phải bởi vì cảm thấy khuất nhục cùng sợ hãi, mà là bởi vì hưng phấn.
Thậm chí khi hai chân Tô Bạch Nguyệt rời khỏi lưng hắn, Lục Ngạn đột nhiên sinh ra một chút tiếc nuối.Trên người lụa trắng bị rút ra, trước mắt sáng ngời, Lục Ngạn chớp chớp mắt, theo bản năng ngửa đầu nhìn qua.Chỉ thấy Linh Vận Quận Chúa ngồi trên lưng ngựa, bạch y bay bay, rèm mũ nhẹ phẩy.
Từ góc độ của Lục Ngạn, hắn có thể nhìn thấy cầm tinh xảo, đôi tai trắng nõn mang khuyên tai trân châu cùng cần cổ thon dài của Tô Bạch Nguyệt rõ ràng.Nhưng Lục Ngạn thích nhất vẫn là môi Tô Bạch Nguyệt.
Ở trong một màu trắng thuần khiết chỉ đôi môi đỏ này làm người khác cực kỳ rung động, chỉ muốn hung hăng cắn một cái xem thử có thật sự ngọt ngào giống như quả anh đào hay không.Mỹ nhân hơi hơi cúi đầu rũ mắt, đang đối diện cùng Lục Ngạn.Thiếu niên như cũ quỳ trên mặt đất, si ngốc nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang nhìn tín ngưỡng của chính mình.Mắt Tô Bạch Nguyệt trong trẻo sạch sẽ, hắc bạch phân minh* không mang theo bất luận cảm xúc nào, lông mi nhẹ động tạo ra một bóng mờ che đi đôi mắt của nàng.(*: trắng đen rõ ràng)“Bang” một thanh âm vang lên, Tô Bạch Nguyệt lại vung một roi xuống Lục Ngạn phản ứng cực nhanh giơ tay che đậy, roi ngựa ở mu bàn tay hắn lưu lại một vết máu nhẹ.Tô Bạch Nguyệt liếc mắt một cái nhìn thấy một vết máu nhỏ trên lụa trắng, theo bản năng chột dạ nắm chặt roi ngựa.
Cặp mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng cũng xuất hiện một chút cảm xúc mềm mại.Lục Ngạn vội quỳ trên mặt đất, chắp tay cúi đầu làm lễ bái.
Thân hình đơn bạc ở trong gió lạnh run lẩy bẩy.Tô Bạch Nguyệt không đành lòng nhìn tiếp, nàng sợ chính mình quá sợ hãi từ trên ngựa ngã xuống dưới, chỉ lạnh giọng mở miệng nói: “Thay ta dẫn ngựa.”Thiếu niên giật giật thân thể, máu trên mu bàn tay nhỏ giọt nhiễm lên lụa trắng.
Hắn nghiêng đầu, thong thả ung dung liếm sạch sẽ máu trên miệng vết thương, lúc này mới tiến lên dẫn ngựa cho Tô Bạch Nguyệt.Đối với chuyện đại lão tương lai bị nàng quăng hai roi còn phải vì nàng dẫn ngựa, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy vị Bạch Nguyệt quang Linh Vận Quận Chúa này cuối cùng cũng coi như chết không bị lỗ.Dù sao người tự tìm đường chết như vậy còn giày xéo nam chủ, cuối cùng còn được chết nguyên vẹn không đau không ngứa cũng chỉ có một mình nàng.Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục tiểu bao lì xì nga ~.