Khuôn mặt Tô Bạch Nguyệt lạnh lùng như băng nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.Nếu nam chủ bị nàng đánh không cứng được, vậy phải làm sao bây giờ?Tô Bạch Nguyệt chột dạ nên nóng lòng rời khỏi nơi mà mình đã gây ra chuyện, nàng đem roi ngựa trong tay ném trên mặt đất, xoay người bỏ đi.Roi ngựa đã dính máu, Linh Vận Quận Chúa tất nhiên là sẽ không cần.
Lục Ngạn quỳ trên mặt đất hơi khom người về phía trước, ở lúc mọi người đều đem tầm mắt tụ tập lên người Tô Bạch Nguyệt, lặng yên không một tiếng động đem roi ngựa đã dính máu tươi của mình đè ở trước ngực.Roi ngựa thượng đẳng, mềm mại tinh tế, trên tay cầm giống như còn mang theo một mùi hương.
Lục Ngạn cuộn tròn ở trên lụa trắng hít một hơi thật sâu.
Gió lạnh rót vào lỗ mũi kèm theo đó là một mùi hương thanh nhẹ, đi vào khắp người hắn, làm cả tâm hồn cùng thể xác hắn đều run rẩy.Lục Ngạn xuất thân thấp hèn là thứ rẻ mạt chui ra từ bùn sống ở góc tối âm u cùng chó hoang giống nhau.Nhà ở rách nát, khắp nơi lọt gió, so với chuồng ngựa bên cạnh còn thêm thảm hơn vài phần.
Nhưng Lục Ngạn lại rất thích ngôi nhà rách nát của mình.
Bởi vì căn nhà này dựa vào mặt tường phía ngoài của phủ Vị Nam vương, ghé vào đầu tường có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ cách đó không xa.Linh Vận Quận Chúa thanh lãnh không dính thể tục, thích nhất là hoa viên nhỏ này.
Cứ cách một hai ngày là sẽ tới nơi này đánh đu một lát.Nữ tử mặc váy trắng dài, trên chân mang một đôi giày thêu trắng thuần, tóc đen như thác nước, tung bay theo gió.
Gương mặt cao quý trong sạch giống như được mạ một tầng ánh sáng, cả người gần như trong suốt giống nhau toát ra ánh sáng của những viên ngọc.Lục Ngạn ghé vào đầu tường, hơi thở dồn dập, hắn nắm chặt hạ thân, hai tròng mắt nhìn thẳng Tô Bạch Nguyệt, chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung.
Cơ thể nóng lên hội tụ lại phía dưới làm hắn đau đớn.Tô Bạch Nguyệt ngồi trên bàn đu dây, ngửa đầu đắm chìm trong ánh nắng, khó được dịp thả lỏng.Cả ngày phải giả vờ làm tiên nữ ăn ngũ cốc hoa màu, miệng Tô Bạch Nguyệt sắp không còn nhớ vị thịt nữa rồi.
Chỉ tiếc, đại nha hoàn Tĩnh Văn của nàng rất tận chức đang canh giữ ở cửa hoa viên nhỏ, trước mặt nàng ngoại trừ một đống hoa cùng cục đá, căn bản là cái gì cũng không có.Nhưng vẫn còn may mắn nàng thừa dịp lúc Tĩnh Văn không chú ý đã trộm một khối điểm tâm từ trong phòng mẫu thân.Haizz, quả thực chính là mỹ vị nhân gian aaa!Đói bụng lâu như vậy, Tô Bạch Nguyệt cuối cùng đã có thể nếm một chút đồ ăn nhân gian, nàng cảm động đến mức thiếu chút nữa là lệ nóng doanh tròng, hoàn toàn không biết bộ dáng của mình giờ phút này đang bị người khác nhìn trộm không sót gì.Cái miệng anh đào khẽ cắn bánh phù dung mềm xốp, lộ ra hàm răng trắng thuần, nhẹ nhàng cắn.
Cái lưỡi nhỏ không chịu buông tha liếm sạch sẽ từng đầu ngón tay, lưu lại một chút dấu vết ẩm ướt.
Bánh phù dung màu hồng nhạt dính một chút lên đầu ngón tay, mà sau khi ăn xong liếm bột trên đó lại càng mỹ vị hơn.Khối bánh phù dung nho nhỏ, dù có ăn chậm bao nhiêu thì cũng sẽ hết.Tô Bạch Nguyệt cẩn thận vỗ vỗ trên người, ngồi lên bàn đu dây lắc lư một chút, lúc này mới nghĩ đến chuyện mấy ngày trước.Hiện tại cốt truyện đã phát triển thuận lợi, nam chủ hẳn là không có bị nàng đánh đến mức không cứng được đi? Dù sao cũng là nam chủ, sao có thể yếu ớt như vậy.Sau khi tự an ủi bản thân, Tô Bạch Nguyệt thấy sắc trời không còn sớm, nhắc váy lên rời khỏi hoa viên nhỏ.Bên kia góc tường, gương mặt Lục Ngạn đỏ bừng lên, gắt gao túm chặt đũng quần từ từ dựa vào chân tương cuộn người lại.Thời tiết càng thêm lạnh, Tô Bạch Nguyệt tạm thời không có cốt truyện nên ở trong phòng lười biếng, ngoại trừ ưu sầu về thức ăn còn lại không có gì phải suy nghĩ cả.“Ông Chủ, bên ngoài tuyết rơi, thật xinh đẹp.” Tĩnh Văn thấy đã nhiều ngày nay Ông Chủ nhà mình không có hứng thú, vẫn luôn là bộ dáng lười biếng, nên mở miệng đề nghị nói: “Không bằng ngài đi hoa viên nhỏ nhìn một cái, nghe nói hồng mai ở đó vừa mới nở.”Sắc mặt Tô Bạch Nguyệt lãnh đạm hơi gật gật đầu, khoác áo khoác đứng lên.Hoa viên nhỏ như thường lệ đã được thu dọn sạch sẽ.Đây là hoa viên nhỏ của một mình Tô Bạch Nguyệt.
Bởi vì tính tình Linh Vận Quận Chúa quá kỳ quái, cho nên chỉ cần nơi nàng ở thì tuyệt đối không được có người ngoài, ngay cả Tĩnh Văn là đại nha hoàn hầu hạ bên người cũng không được bước vào hoa viên này.Hoa viên này là nơi hiếm hoi Tô Bạch Nguyệt có thể thoải mái.
Chỉ là nàng lại không biết, ở trong một góc âm u nào đó đang có người nhìn nàng.Ngồi lên bàn đu dây được lót lông Bạch Hồ, Tô Bạch Nguyệt lắc lư một hồi cảm thấy vừa đói vừa lạnh, còn không bằng đi ngủ để không đói bụng.
Nghĩ như vậy, nàng quyết định về phòng đi ngủ quên đói, vừa mới xoay người lại đột nhiên phát hiện trên bàn đá thế nhưng đặt một túi giấy dầu.Không biết là do nàng quá đói hay vẫn là do túi giấy dầu thật sự tản mát ra một mùi bánh ngọt ngào, nàng không tự chủ được đi qua, duỗi tay đặt lên túi giấy dầu.Trên túi giấy dầu còn tản ra hơi ấm, như thể nó mới bị để quên ở chỗ này không bao lâu.Tô Bạch Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận xé mở một góc, lộ ra mùi thơm ngào ngạt trong, bánh đậu đỏ mềm như bông.Rốt cuộc là do tiểu tiên nữ nào để quên mỹ vị nhân gian ở đây oa oa!Hai tròng mắt Tô Bạch Nguyệt sáng ngời, khuôn mặt thanh lãnh như tuyết hiện ra một chút ý cười, môi anh đào hơi gợi lên, trên hai má tuyết trắng hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Chỉ là từ góc độ của Lục Ngạn, lại chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, bên kia có phải hay không cũng có một lúm đồng tiền nho nhỏ.Nhưng chỉ một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, cũng đã đủ làm hắn điên cuồng.Tô Bạch Nguyệt nghĩ đây có thể là do nha hoàn quét dọn hoa viên không cẩn thận quên ở chỗ này.
Chỉ là mấy khối bánh đậu đỏ, bọn nha hoàn mỗi tháng lấy mấy lượng bạc tiền tiêu vặt tất nhiên sẽ không quay lại tìm.Tô Bạch Nguyệt nghĩ như vậy, mở miệng lải nhải: “Không ăn sẽ bị lạnh.
Lạnh sẽ không ngon...!” Đến cuối cùng biến thành: “Nếu ngươi lại nhìn ta, ta sẽ đem ngươi ăn luôn!”Cuối cùng bánh đậu đỏ an ổn vào bụng Tô Bạch Nguyệt.Tô Bạch Nguyệt thỏa mãn liếm khóe môi, hận không thể đem ngón tay của bản thân đều nuốt vào.
Thật sự là ăn quá ngon, trên đời này sao có thể có món ăn ngon như bánh đậu đỏ!.