Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc


Hắn ta vừa đứng lên, Tuyết Mịch chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, chiều cao của Thanh Lộc và Long Thập Thất không sai biệt lắm, nhưng mà thân hình của Thanh Lộc quá gầy yếu, hơn nữa hắn ta vẫn cúi đầu không dám nhìn người khác, so với khí thế bá đạo của Long Thập Thất, hắn ta càng có vẻ đáng thương hơn.

Tuyết Mịch nhìn dấu phong ấn trên cổ hắn ta, y còn nhớ trước đó vị Thượng tiên Kim Mãnh nói hắn ta là linh thú hóa hình, chủ cũ của hắn phạm tội, cho nên hắn cũng phải chịu phạt, vì thế y lôi kéo quần áo của Thanh Lộc hỏi: “Ngươi cầm chỗ trái cây này đi đâu?”Thanh Lộc vội vàng trả lời: “Chỗ trái cây này là Thừa Hoa Thượng tiên muốn, Thừa Hoa Thượng tiên có một con rắn tiên thích nhất là ăn quả băng xà, bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian, người cai quản vườn thú sẽ ra sau núi ngắt một ít đưa tặng Thượng tiên Thừa Hoa ở Di Âm Cung.

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Long Thập Thất hỏi: “Thập Thất thúc, chỗ ngươi có quả băng xà không?”Long Thập Thất còn đang thương tâm vì vừa rồi Tuyết Mịch nói không thích, không cần hắn ta, vì thế hắn quay đầu sang một bên, vẻ mặt buồn tủi không để ý tới Tuyết Mịch.

Tuyết Mịch cũng dẩu miệng, y hừ một tiếng rồi duỗi tay dắt Thanh Lộc rời đi: “Vậy ngươi cùng ta về Trần Hư Cung đi, chỗ Uyên Uyên chắc chắn có.


”Thanh Lộc lắc đầu: “Ta là người mang tội, thời gian ra ngoài có hạn, nếu trong thời gian quy định không trở về báo cáo liền sẽ có thiên binh tới bắt, ở đây còn mấy trái băng xà, ta mang qua Di Âm Cung trước, Tiểu Long Quân không cần lo lắng, Thừa Hoa Thượng tiên là người không tồi, có lẽ ngài ấy sẽ không so đo với ta đâu.

”Tuyết Mịch nắm lấy tay Thanh Lộc, một hai bắt hắn ta phải cùng đi, Thanh Lộc không còn cách nào, nếu hắn chậm chạp chưa về, sợ là thực sự sẽ kinh động tới thiên binh, cho nên hắn đành phải theo ý của Tuyết Mịch, dẫn y cùng tới Di Âm Cung.

Long Thập Thất thấy Tuyết Mịch không đến dỗ mình, vì thế hắn ta càng thêm tức giận, nhưng hắn không thể mặc kệ Tuyết Mịch chạy loạn với kẻ mang tội, cho nên hắn chỉ có thể tức giận đuổi theo.

Việc đưa linh quả đương nhiên không có chuyện Thượng tiên tự mình ra nhận, tiên nga thấy một rổ linh quả chỉ còn non nửa rổ, nàng tức khắc mở miệng hùng hổ trách cứ, còn bắt Thanh Lộc tự mình đi vào trong khai báo.

Tuyết Mịch ở phía sau vội vàng chạy lên chắn phía trước Thanh Lộc: “Trái cây là do ta làm rơi, ngươi đừng trách hắn, số trái cây làm rơi ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngày mai ngươi tới Trần Hư Cung lấy, ta đảm bảo sẽ đưa cho ngươi.

”Vừa thấy Tiểu Long Quân, tiên nga kia lập tức thay đổi sắc mặt, sự hùng hổ ban nãy ngay lập tức biến thành vẻ lấy lòng, nàng ta liên tục nói chỉ là mấy quả trái cây cho linh sủng ăn mà thôi, không dám để Tiểu Long Quân phải bồi thường, nếu không phải bị ăn vụng mà là bị rơi thì chuyện này không sao.


Thấy Di Âm Cung thật sự không so đo, Tuyết Mịch nhẹ nhàng thở phào, y quay đầu thấy Thanh Lộc cũng đang làm tương tự, không nhịn được nhìn hắn cười cười.

Thanh Lộc nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải Tiểu Long Quân đi theo hắn ta, việc hôm nay không thể thiếu một trận trách phạt, lâu nay hắn ta không có tiếp xúc thiện ý với bất cứ ai, cho nên theo bản năng hắn ta không muốn gây phiền phức cho ai cả, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi.

Lúc hắn ta thấy Tiểu Long Quân nhìn hắn ta cười, hắn ta cũng không tự chủ được mà mỉm cười.

Thấy hai người nhìn nhau cười, Long Thập Thất trực tiếp đứng giữa hai người họ, đôi tay ôm ngực với vẻ mặt khó chịu.

Tuyết Mịch vừa nhìn thấy Long Thập Thất liền nghĩ đến câu ăn sạch kia, y quay người nói muốn đi tìm Uyên Uyên rồi ngay lập tức chạy tới hướng Trần Hư Cung.


Long Thập Thất tức giận giậm chân: “Tiểu tử thối!” Nhưng vẫn đuổi theo phía sau.

Thanh Lộc nhìn bóng dáng họ rời đi, ý cười bên môi dần nhạt lại, trong mắt không khỏi lộ ra một chút hâm mộ, một vạn năm trước, hắn ta cũng từng vô ưu vô lự chơi đùa như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận