Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Rốt cuộc ngoài ông Tống Ngoại ra Vinh Tình cũng không xóa thành công thêm một ai khác trong danh sách.

Trên danh sách này hầu hết đều có quan hệ mật thiết với Vinh thị, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, là người nhất định phải giữ liên lạc.

Vinh Tình biết Vinh thị vẫn luôn có quan hệ với các nhà khác, nhưng mà không ngờ rằng.

Thế! Mà! Nhiều! Như! Vậy!

Anh bất động nằm trên ghế, linh hồn sắp bỏ nhà trốn đi rồi.

Lúc nãy anh vừa gọi điện thoại hỏi thăm từng người sau đó sắp xếp thời gian, sau khi sắp xếp xong anh mới phát hiện năm nay mình cực kỳ bận rộn!

Còn chưa bắt đầu ăn tết mà đã sắp xếp lịch đến tận ngày mười lăm tháng giêng!

Như này ai mà chịu nổi?

Tôi quá mệt rồi?

Anh bất động một lát rồi giơ tay ra sờ soạng điện thoại.

Lấy điện thoại gọi cho Lâm Kích.

"Vinh Tình?"

Giọng nói kinh ngạc của Lâm Kích truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Anh không bận sao?"

Cậu đã gọi điện thoại cho Vinh Tình cả một ngày nhưng lần nào cũng biểu hiện đường dây đang bận.

"Ừm...."

Vinh Tình đáp một tiếng, nhưng tay dần dần rũ xuống.

"Vinh Tình?"

Lâm Kích không nghe thấy gì nên nhẹ giọng hô hai tiếng.

Bỗng nghiên cậu nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhẹ.

Trong phòng không có ánh đèn, Lâm Kích cầm điện thoại đứng một lúc lâu rồi từ từ nở một nụ cười, quay lại phòng ngủ nằm xuống.

Đây là mệt đến mức ngủ gật rồi?

Cũng làm khó người này dù mệt như vậy mà vẫn còn nhớ phải gọi điện thoại cho mình.

Cậu mở cửa ban công ra, nửa dựa vào rồi từ từ nhắm mắt lại.

Một cảm giác mệt mỏi cùng tiếng hít thở trong điện thoại đồng thời đánh tới, hô hấp Lâm Kích cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng, cậu bước vào giấc mộng cùng với người ở đầu bên kia điện thoại.

Sáng sớm.

"A ~~~"

Vinh Tinh từ từ xoay người ngáp một cái rồi híp mắt bò dậy ngồi trên giường ngẩn người.

Anh là ai?

Anh đang ở đâu?

Anh làm gì vậy?


"Chào buổi sáng."

Giọng nói khàn khàn nghe vô cùng gợi cảm không biết truyền tới từ chỗ nào làm Vinh Tình sợ hết hồn!

"Ai vậy?!"

Ở chỗ nào?

Ai đang nói chuyện vậy!

Cứu mạng! Có ma!

Vinh Tình bị dọa suýt nữa không có mặc áo ngủ mà lăn từ trên giường xuống!

Anh nhìn xung quanh, sau đó mới phát hiện điện thoại vẫn còn đang nói chuyện thì bất ngờ.

"Lâm Kích?"

Là em gọi điện thoại cho papa sao?

"Là em, chào buổi sáng."

.... Fuck!

Em hù chết papa!

Papa suýt nữa đã định đợi lát nữa sẽ gửi tin nhắn kêu trợ lý Hà tìm một đại sư bắt quỷ đến!

Chuyện gì với cậu vậy!

Anh tức giận cầm điện thoại lên, sau đó thấy thời lượng của cuộc gọi đã hơn bốn giờ thì trợn tròn mặt.

"Hơn bốn giờ rồi mà em vẫn chưa ngủ sao?"

Nếu không thì tại sao Lâm Kích lại vừa ngáp vừa nói chuyện?

Thức đêm sẽ tổn thương thận!

"Em ngủ rồi, chỉ vừa mới tỉnh."

Lâm Kích bước xuống giường vươn vai rồi che miệng ngáp, cậu nháy mắt vài cái đã tỉnh táo hơn một chút, cổ họng cũng không còn khàn khàn như vậy nữa.

.... Quá mạnh mẽ.

Hơn bốn giờ trước còn gọi điện thoại cho papa mà bây giờ đã tỉnh rồi.

Vậy chẳng phải là mới ngủ có bốn tiếng thôi sao!

Tuổi trẻ thật tốt!

Vinh Tình cảm thán trong lòng, sau đó tiếp tục ngã xuống giường.

Anh không được, anh không trẻ, giấc ngủ chỉ có bốn tiếng thì sẽ không chất lượng!

"Vậy chào buổi sáng, anh tiếp tục ngủ một lát đây!"

Vinh Tình đặt điện thoại qua một bên, lẩm bẩm chui vào trong chăn.

Nếu là mười năm trước thì chắc chắn papa đã rời giường!

Nhưng mà bây giờ papa đã lớn tuổi!


Sức khỏe không tốt! Cho nên vẫn là thôi đi!

Lâm Kích cười cười, không có ý kiến gì với chuyện Vinh Tình phải ngủ tiếp.

"Vậy anh ngủ đi, em đợi một lát rồi cúp máy."

Vinh Tình nghe kỹ lời này, không nhịn được nhỏ giọng nói.

"Lúc ngủ anh sẽ không ngáy, em không nghe được âm thanh nào thì không cúp máy đi chứ giữ làm gì?"

Chắc chắn lúc ngủ anh không ngáy!

Chắc chắn là vậy!

Nếu như có ngáy vậy thì cắn chết chó săn nhỏ để diệt khẩu!

"Không sao, tiếng hít thở của anh cũng rất êm tai."

Giọng nói của Lâm Kích trở nên vô cùng dịu dàng và gợi cảm.

Vinh Tình ngây người, lẩm bẩm trong lòng.

Em cho rằng em nói như vậy thì papa sẽ vui vẻ sao?

Làm gì có ai lại khen tiếng hít thở của người khác dễ nghe! Vừa nghe là biết không để tâm rồi!

Anh vừa lẩm bẩm trong lòng vừa đắc ý chui vào trong chăn.

Ai da đừng nói thật, papa rất thích người nói thật!

Đặc biệt là như chó săn nhỏ, nói lời thật lòng rất ngọt ngào! Làm người nghe vui tai!

Anh đặt điện thoại gần lại, tâm trạng vô cùng tốt, mí mắt rất nhanh đã bắt đầu khép lại.

Không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Lâm Kích nghe thấy tiếng hít thở ở bên kia dần dần trở nên đều đều, cậu suy nghĩ rồi mở một app ghi âm ra thu lại một đoạn.

Không biết tại sao vừa nghe thấy âm thanh này là cậu lại cảm giác bản thân cũng trở nên mệt mỏi.

Sau này nếu như khó ngủ thì có thể mở ra nghe vài lần.

Đợi đến khi Vinh Tình tỉnh dậy lần thứ hai thì trời đã sáng.

Anh vừa rời giường đã nhìn thấy thời gian trò chuyện biểu hiện trên điện thoại.

Chó săn nhỏ gọi điện thoại tới chín tiếng mới cúp máy!

Chậc, nhìn đi! Nhìn kỹ đi!

Đây là do không nỡ xa papa mà!

Ngay cả tiếng hít thở của papa cũng thích!

Chó săn nhỏ nhất định rất thích papa!

Vinh Tình cảm thấy bản thân đúng là một bảo bối tuyệt vời! Không thì sao có thể hấp dẫn được chó săn nhỏ chứ?


Mấy người nhìn thái độ đeo bám của chó săn nhỏ với papa đi, ai da!

Đây chính là niềm vui được theo đuổi!

Tâm trạng trở nên tốt lên, Vinh Tình mở cửa sổ của biệt thự trên đỉnh núi ra, thoải mái đón gió lạnh thổi vào!

.... Mới là lạ.

Fuck!

Tại sao lại tiêu tiền mua căn biệt thự trên đỉnh núi này làm gì!

Gió lạnh thổi mạnh đến mức làm anh đau cả đầu!

Nếu không phải có cái suối nước nóng kia thì hôm nay papa phải lập tức phá bỏ căn biệt thự này!

Lần sau trời lạnh nữa papa sẽ bán nó đi!

Vinh Tình lầm bầm về căn biệt trên đỉnh núi một hồi lâu thì bỗng nghiêm mặt quyết định đi ngâm suối nước nóng lần nữa.

Lần này ngâm vẫn chưa đủ, anh lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình về suối nước nóng.

Suy nghĩ một lát rồi gửi vào trong nhóm chat.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Gió trên núi có hơi lớn, vẫn là ngâm suối nước nóng thoải mái hơn.]

Cao tổng nhỏ than thở: [....]

Đm, vì gió mạnh quá nên cậu chụp hình suối nước nóng sao? Cậu đây là đang khoe giàu! Chậc! Tôi đã sớm thấy rõ lòng lang dạ sói của tên Vinh Tình nhà cậu rồi!

Tống thái tử thê thảm: [Sáng sớm đã tắm suối nước nóng thì có bị tụ máu não không? Nhưng mà ở đây cũng có suối nước nóng sao? Ở đâu vậy, tôi cũng muốn đi ngâm.]

Không! Im lặng! Cậu không muốn! Trong lòng Cao Gia Hiên muốn kéo đồng minh sắp bị quân bạn đánh bại quay lại nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Vinh Tình tìm được cơ hội thì sao có thể bỏ qua dịp tốt để khoe giàu như thế này chứ?

Anh giơ mười ngón tay khen ngợi Tống Hiền trong lòng rồi nhanh chóng nhắn tin.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Suối nước nóng sao? Ở trong biệt thự trên đỉnh núi của tôi nè, nếu mấy cậu muốn đến ngâm thì lần sau tôi sẽ mời mấy cậu đến đây chơi.]

Hi hi hi hi hi hi! Hôm nay cũng là một ngày khoe giàu thành công!

Tống thái tử thê thảm: [....]

Cuối cùng hắn cũng chậm chạp nhận ra hình như bản thân không nên hỏi.

Cao tổng nhỏ than thở: [...., tôi bận chơi game.]

Sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ out khỏi nhóm chat này!

Hắn tuyên bố! Hắn nhất định phải rút lui!

Hắn thật sự không chịu được oan ức này!

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [??? Cao tổng, cậu kiếm được cổ phần chưa mà đã chạy đi chơi game? Cậu bị gì vậy? Kiếm tiền không thơm sao? Cho dù không thơm nhưng cậu vẫn còn thiếu nợ đấy! Cậu lại đi chơi game? Lương tâm của cậu không đau sao?]

Cao Gia Hiên nhìn màn hình chằm chằm, muốn nói lại thôi.

Hắn cố nhịn cơn kích động muốn chửi thề xuống, ngón tay gõ trên màn hình mạnh đến mức như muốn chọc thủng một lỗ trên màn hình điện thoại.

Cao tổng nhỏ than thở: [Tết sắp đến rồi! Phải ăn tết được không Vinh tổng! Chủ nợ Vinh! Có gì thì cũng phải đợi sang năm sau rồi hãy đòi nợ! Gần tết rồi rồi chẳng lẽ công ty tôi không thể không có người sao! Tôi cũng phải nghỉ ngơi! Chơi game thì làm sao? Không phải cậu cũng đi tắm suối nước nóng sao!]

?

Vinh Tình nhìn dấu chấm than như sắp tràn ra khỏi màn hình thì thổn thức không thôi.

Cao tổng không được, tâm tính vẫn chưa được tu dưỡng tốt, trông vẫn còn quá trẻ tuổi, quá kích động.


Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Tết đến thì có thể nghỉ ngơi sao? Cậu đã làm Cao tổng rồi mà tại sao còn không đi liên lạc với mấy nhà khác cùng đi chơi trong dịp tết? Duy trì mối quan hệ?]

A, ngây thơ.

Tưởng papa sẽ bận rộn như vậy, sau đó trơ mắt nhìn cậu hưởng thụ niềm vui chơi game và uống nước ngọt sao?

Không! Papa muốn biến sự đau khổ của mình thành sự đau khổ của cậu!

Tiếp chiêu đi!

Vẻ mặt Cao Gia Hiên bắt đầu rạn nứt.

Lại còn có một tên cứ xát muối vào vết thương của hắn.

Tống thái tử thê thảm: [A? Vinh tổng cũng phải đi xã giao sao? Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi đi. Nhưng mà tôi không muốn đi lắm xã giao với mấy lão cáo già đó thật phiền, bọn họ bắt nạt tôi.]

Tống Hiền vừa gõ chữ vừa tủi thân.

Hắn vừa mới thất tình mà ông già còn muốn hắn đi xã giao với mấy người nhà của người kia, đến lúc đó lỡ như hắn nhìn thấy người kia thì phải làm sao? Ông già cũng không suy nghĩ đến cảm nhận lúc thất tình của hắn sao?

Vẫn là Cao tổng tốt nhất, không cần đi xã giao, thật sự quá hâm mộ.

....?

Cho nên đây chính là cách xã giao của xã hội thượng lưu mấy người?

Chỉ có tôi là không có mấy lịch trình này?

Vậy thì thật ngại quá đều tại tôi đến giờ mà vẫn chưa lăn lộn được đến trình độ đó, thật sự là ngại quá.

Cao Gia Hiên chua xót gõ chữ.

Cao tổng nhỏ than thở: [Thật ngại quá tôi vẫn chưa tới được trình độ đó, nhưng mà nói đến danh sách phải đi xã giao thì có tính hai người các cậu không? Nếu là vậy thì mùng một đầu năm tôi sẽ đến tìm hai người.]

??? Vinh Tình giật mình.

Có phải tiếng người không?

Papa làm gì có thời gian gặp cậu vào mùng một đầu năm?

Nếu có thời gian thì tôi thà tìm chó săn nhỏ hẹn hò không tốt hơn sao? Gặp cậu thì có ích lợi gì?

Vinh Tình quyết đoán từ chối.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Lịch trình của tôi kín rồi, đến ngày mười lăm mới trống, cậu đến thăm Tống Hiền đi.]

Tống thái tử thê thảm: [A? Nhưng mà tôi cũng kín đến mùng mười, tôi cũng rất bận.]

Cao tổng nhỏ than thở: [Vậy sao? Nếu vậy thì tôi không làm phiền mấy cậu nữa.]

Kín tới mùng mười rất lợi hại phải không?

Kín tới ngày mười lăm rất trâu bò sao?

Không phải hắn chỉ là không xếp lịch vào mùng một đầu năm sao?

Vậy thì thế nào!

Fuck! Hắn chua! Hắn quá chua!

Hắn không đạt được tới trình độ của Vinh Tình thì cũng thôi đi.

Nhưng tại sao ngay cả tiêu chuẩn của Tống Hiền hắn cũng không đạt được? Hắn lên được vị trí Cao tổng này để làm gì!

Cao Gia Hiên nổi giận đùng đùng ném điện thoại qua một bên rồi lao vào phòng kéo kín rèm lại chơi game.

Nhóm rác rưởi không xứng có được tôi!

Tại sao thế giới này không thể đơn giản bằng cách chơi game sống qua ngày chứ!

Tại sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận