Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Có lẽ cũng coi như chọc thủng giấy cửa sổ rồi nhỉ?

Dù sao Vinh Tình vốn dĩ đã cảm thấy anh và chó săn nhỏ dính chặt nhau, bây giờ nói ra lại càng dính hơn rồi!

Nhưng mà!

Tuy là thế nhưng!

Anh vẫn không quên đi tố cáo đâu!

Vinh Tình nói chuyện chán chê với Lâm Kích hết nửa ngày mới tắt video, rồi là dùng 10% pin còn lại đi tố cáo với Công Tôn Tử Bạch!

Anh nói rất nhiều lại cộng thêm vẻ mặt đỏ ửng như đang tức giận, hiệu quả đúng là không thể tốt hơn!

Ít nhất, sắc mặt Công Tôn Tử Bạch đã trở nên rất khó coi.

Mặt y càng lúc càng đen, u ám đến mức ngay cả Công Tôn Bách ngồi bên cạnh cũng phải sờ soạng mông của mình một cách khó hiểu, mơ hồ cảm thấy cổ mình có hơi lạnh.

Công Tôn Tử Bạch cúp điện thoại rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Công Tôn Bách cảm giác được nguy hiểm, yên lặng nhích ra bên ngoài.

"Tiểu Nhiễm đâu?"

Công Tôn Tử Bạch vừa mở miệng thì Công Tôn Bách đã lén lút thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cậu ta lập tức mách lẻo, "Hình như là nhận tiền lì xì xong đã đi dạo phố rồi."

Tiền lì xì Vinh tổng cho bọn họ vốn không hề ít, cô gái nhỏ kia lại là một người thích tiêu tiền, bây giờ có thêm một khoản tiền thì sao có thể nhịn được?

Công Tôn Tử Bạch hiểu ngay, y cau mày.

"Đã nói với nó biết bao nhiêu lần là phải học cách quản lý tiền bạc hợp lý rồi, tại sao đến bây giờ vẫn là vừa có tiền liền đi tiêu hết?"

Lại nghĩ đến chuyện Vinh Tình nói với mình, y nhìn Công Tôn Bách rồi đứng lên.

"Đi thôi, đi bắt nó về đây."

Công Tôn Bách sững sờ.

Bắt về?

Cậu ta cẩn thận quan sát sắc mặt Công Tôn Tử Bạch, lập tức hiểu ra.

Ồ ồ ồ, xem ra là do Công Tôn Nhiễm kia gây chuyện?

Vậy là được rồi! Chỉ cần không phải là cậu ta gặp chuyện thì người khác bị gì cũng không sao!

Cậu ta vừa nghĩ tới việc dẫn chú mình đi tìm Công Tôn Nhiễm thì lập tức trở nên phấn khích.

Ai da! Nhìn người khác bị làm khó dễ thì tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ hơn rồi ~


Công Tôn Tử Bạch dẫn theo Công Tôn Bách một đường giết thẳng tới cửa hàng.

Công Tôn Bách không phải kẻ ngốc, bây giờ tâm trạng chú nhỏ rõ ràng đang không tốt, cậu ta cũng sẽ không đụng họng súng mà đi.

Cậu ta yên lặng tắt điện thoại.

Về phần nhắc nhở Công Tôn Nhiễm? A, cậu ta mới không muốn làm người tốt như vậy, con nhỏ Công Tôn Nhiễm này mỗi lần làm việc đều trắng trợn không kiêng dè ai, đã sớm nên bị dạy dỗ rồi.

Cửa hàng.

Công Tôn Nhiễm nhìn quần áo trước mặt một lúc lâu, chu miệng lên.

"Cái gì đây, còn nói là nhà giàu số một mà tiền lì xì chỉ cho một chút như vậy, muốn mua mấy cái váy cũng không đủ."

Cô khó chịu liếc nhìn mấy chiếc váy bên cạnh, cuối cùng thở dài một hơi.

"Thôi, lấy món này đi còn những thứ khác tôi không muốn nữa."

Cô vừa dứt lời thì vẻ mặt của cô nhân viên đang mỉm cười đứng bên cạnh nháy mắt trở nên hung dữ.

Nhưng người này đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Được không thành vấn đề, vậy tôi sẽ đi gói nó lại."

Cô nhân viên vừa cầm áo lên quay đầu lại đã lập tức để lộ vẻ mặt không nói nên lời.

Vừa rồi vẫn còn dáng vẻ bà đây có tiền, bây giờ lại ghét bỏ tiền lì xì người khác cho không được nhiều?

Cho dù người ta là nhà giàu số một nhưng số tiền kia cũng đâu có quan hệ gì với cô đâu?

Cảm thán trong lòng vài câu, không lâu sau cô nhân viên đã cầm quần áo ra.

Công Tôn Nhiễm lấy tiền mặt ra đưa, sau đó cầm theo túi chuẩn bị ung dung rời đi.

Cô đi không được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thông báo trên Weibo không ngừng vang lên.

"Cái gì vậy, đi dạo phố cũng không được yên nữa sao? Lúc này rồi mà ai lại tìm mình vậy?"

Đi được mấy bước mà âm thanh vẫn còn kêu, cô tức giận tìm ghế dài rồi đặt mông ngồi xuống.

"Tôi lại muốn nhìn xem là ai cố gửi tin nhắn riêng cho tôi, nếu như ở không đi gây chuyện bà đây sẽ mắng chết mấy người!"

Cô nói rồi mở Weibo ra, sau đó sợ hết hồn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao lại nhiều người đến @ cô như thế?

Cô ngây ngẩn cả người.

Sau đó vội vàng mở tin nhắn riêng ra nhìn.


Cô vừa xem đã trợn tròn mắt.

Gì vậy?

Bọn họ đang nói gì vậy?

Cô và Vinh tổng có quan hệ chỗ nào?

Công Tôn Nhiễm nhìn thấy trong tin nhắn riêng có rất nhiều tài khoản truyền thông đến hỏi cô có bán thông tin trực tiếp không thì kinh ngạc cả người.

Gì vậy?

Bọn họ đang nói bậy cái gì vậy?

Đợi sau khi Công Tôn Nhiễm nhìn thấy bài đăng Weibo kia của mình vậy mà đã leo lên hotsearch thì cái túi trong tay cô rơi bịch một cái trên đất.

Cô chỉ cảm thấy đất trời trước mắt như đang quay cuồng!

Xong xong!

Lần này chết chắc rồi!

Nếu để cho chú nhỏ nhìn thấy....

"Công Tôn Nhiễm."

Một giọng nói sắc bén bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, Công Tôn Nhiễm từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy chú nhỏ luôn luôn ấm áp như gió xuân giờ lại có vẻ mặt nghiêm túc mà cô chưa bao giờ thấy, đang dẫn theo Công Tôn Bách đi về phía cô.

Trong lòng Công Tôn Nhiễm giật mình, một cảm xúc mang tên sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Làm sao bây giờ! Chú nhỏ hình như đang rất tức giận?

Là bởi vì mình gây chuyện sao?

Nhưng mà mình chỉ chụp có một bức hình thôi mà! Làm sao biết mọi chuyện sẽ phiền phức như vậy?

Cái này không thể trách mình mà!

Cô thấy oan ức trong lòng, đưa mắt nhìn Công Tôn Bách bên cạnh, hi vọng cậu ta sẽ giúp mình nói mấy câu.

Không phải Công Tôn Bách luôn dùng thân phận anh lớn nói chuyện sao?

Mau cứu đi!

Công Tôn Bách cũng cảm giác được ánh mắt cô nhìn qua.

Cậu ta bĩu môi trong lòng.

Lúc đó cậu ta đã cảnh cáo cô nhưng cô lại không nghe, còn đăng bức hình lên Weibo.


Ha ha, nói thật, cậu ta có hơi sốc vì con nhỏ này vậy mà không có đầu óc như thế.

Vinh Tình có thân phận gì chứ?

Đội ngũ luật sư của người này chỉ ra trận một lần đã nổi tiếng, làm tất cả các bên truyền thông đều không dám tùy tiện viết linh tinh, chỉ có con nhỏ này thông minh như thế mới dám đăng lên Weibo.

Công Tôn Tử Bạch đi tới trước mặt Công Tôn Nhiễm, đôi mắt đảo qua túi giấy bên cạnh cô.

Là một nhãn hiệu xa xỉ, không cần nói nhiều, chắc chắn không thể thiếu mấy món đồ trị giá mấy ngàn tệ được.

Nhưng mà với điều kiện kinh tế của Công Tôn Nhiễm, cô không đủ khả năng mua nổi loại quần áo kiểu này, cho nên cô đã tiêu tiền của Vinh Tình cho rồi còn gây phiền phức cho người ta?

"Cháu...."

Công Tôn Tử Bạch ban đầu chỉ hận mài sắt không thành kim, bây giờ ánh mắt đã có chút thất vọng.

Công Tôn Nhiễm thấy y mở miệng, vội vàng nhận sai.

"Chú nhỏ, cháu xin lỗi! Cháu thật sự không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy! Cháu không cố ý! Cháu được Vinh tổng cho phép mới chụp hình!"

Cô không có làm loạn! Là mấy người kia kéo cô lên hot search!

Cô cũng đâu có làm gì đâu!

"Cháu không biết? Cháu không cố ý?"

Mỗi chữ Công Tôn Tử Bạch nói ra thì nỗi thất vọng trong mắt càng sâu hơn.

Công Tôn Bách bên cạnh yên lặng đốt một cây nến cho Công Tôn Nhiễm.

Loại chuyện như vậy càng nói nhiều càng sai nhiều, nhận sai là được rồi lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm, chú nhỏ không thích nhất chính là kiểu người không chịu trách nhiệm như vậy.

Công Tôn Nhiễm thấy vẻ mặt y càng xấu hơn, trong lòng hoảng loạn.

"Cháu, cháu thật sự không biết sẽ biến thành như vậy, chú nhỏ chú phải tin tưởng cháu, nếu như cháu biết thì cháu chắc chắn sẽ không làm như vậy, cháu chỉ là quen chụp hình rồi đăng lên Weibo thôi, cháu thật sự không cố ý."

Cô không cố ý muốn công khai cái gì mà!

Mấy cái hot search đó đều viết linh tinh, cô chỉ là đi chúc tết Vinh tổng mà thôi.

Công Tôn Tử Bạch rũ mắt, lông mi thật dài che giấu chút thất vọng cuối cùng trong mắt.

"Đúng không? Vậy chú tin cháu."

Y vừa dứt lời, Công Tôn Tử Bạch đã ngây ngẩn cả người, đến Công Tôn Nhiễm cũng không tin vào tai mình.

Một giây sau, Công Tôn Nhiễm lập tức vui mừng nhảy lên.

Cô suýt nữa còn tưởng bản thân phải quay về chịu gia pháp rồi!

Cô phấn khích hét lên, hoàn toàn không phát hiện thái độ thờ ơ của Công Tôn Tử Bạch đối với hành vi la to trong cửa hàng của mình.

Nhưng Công Tôn Bách lại chú ý tới.

Cậu ta liếc nhìn vẻ mặt của chú nhỏ mình, bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Hình như chú nhỏ đang vô cùng thất vọng và tức giận.

Sao mà không tức giận được.


Dù sao trong chuyện này, Công Tôn gia bọn họ nhất định phải cho chú Vinh Tình một câu trả lời.

"Đi, quay về thông báo người ở nhà cũ mang hành lý của nó ra ngoài đi, để chú sáu cử người đến đây đón nó đi."

Công Tôn Tử Bạch xoay người nhìn Công Tôn Bách, cảm xúc trong lòng đã khôi phục lại, y hời hợt ném ra một quả bom nặng cân.

Lần này là Công Tôn Nhiễm ngây ngẩn cả người.

Công Tôn Bách lại phản ứng rất nhanh, "Được chú nhỏ, bây giờ cháu lập tức liên lạc với chú sáu."

Cậu ta lui lại vài bước, thật sự bắt đầu gọi điện thoại.

Công Tôn Nhiễm nhìn thấy thì lập tức nhào tới, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn kinh hoảng.

"Không không không! Cháu không đi về đâu! Cháu muốn ăn tết ở nhà cũ, cháu không đi về!"

Cô làm sao so được với tài nghệ của Công Tôn Bách đã được Công Tôn Tử Bạch dạy từ nhỏ?

Công Tôn Bách ở bên kia nhanh chóng bấm điện thoại, lời ít mà ý nhiều thông báo cho người ở đầu bên kia.

Chú sáu là người của dòng thứ, ông nhận được điện thoại cũng không dám hỏi gì, sau khi nơm nớp lo sợ nghe xong ông cúp điện thoại rồi ném đi.

Bên này, Công Tôn Nhiễm nghe thấy Công Tôn Bách đã gọi điện thoại xong thì lập tức chán nản ngã trên đất.

Công Tôn Tử Bạch liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày, y lại gần Công Tôn Bách nói vài câu rồi vỗ vai cậu cậu ta, sau đó hất đuôi tóc gọn gàng trên không trung rời đi mà không quay đầu lại.

Công Tôn Bách nhìn bóng lưng của chú nhỏ, lại thấy được mấy phần vô cùng thất vọng cùng buồn bã.

Tâm trạng cậu ta bỗng nhiên cũng không tốt.

Chú nhỏ rất quan tâm đến việc bồi dưỡng bọn họ, lần này chắc là rất thất vọng với Công Tôn Nhiễm nhỉ?

Cậu ta thở dài, đi tới nâng Công Tôn Nhiễm trên đất dậy.

"Tự cô liên lạc với chú sáu đi, còn đồ đạc của cô ở nhà cũ tôi sẽ kêu người trực tiếp đưa đến chỗ chú sáu."

Cậu ta nói xong thì quay người muốn đi, Công Tôn Nhiễm lại giữ lại.

Cô không hiểu!

"Tại sao chứ! Không phải chú nhỏ nói tin tưởng tôi sao? Vậy tại sao chú ấy còn muốn đuổi tôi ra ngoài?"

Đôi mắt cô hơi đỏ, cho dù tùy hứng nhưng cô vẫn luôn mong ngóng ngày tháng được ở chung với người dòng chính.

Ở chỗ đó cô mới chính là tiểu thư Công Tôn gia! Đây là một loại vinh quang!

Công Tôn Nhiễm nhìn Công Tôn Bách, trong đầu bỗng nhiên chợt xuất hiện một suy nghĩ.

"Là bởi vì tôi chọc người không nên dây vào sao, tôi không phải người dòng chính cho nên chú nhỏ mới không muốn gánh trách nhiệm vì tôi có đúng không?"

Vẻ mặt của cô vặn vẹo, "Nếu như là cậu, chắc chắn chú sẽ không làm như vậy! Nhất định là như vậy! Cũng bởi vì tôi không phải người của dòng chính!"

Mặt Công Tôn Bách không chút biểu cảm, lạnh lùng đánh một cái trên mu bàn tay cô, đau đến mức cô phải rút tay về.

"Đến lúc này rồi mà cô còn muốn tìm lý do trốn tránh trách nhiệm? Nếu như lúc nãy cô nói thẳng là mình sai rồi, cô muốn tự mình đi tìm chú Vinh Tình xin lỗi thì dù cho có khó khăn đến đâu, tôi nghĩ chú nhỏ cũng sẽ tiếp tục chống đỡ thay cô. Nhưng mà lúc nãy cô đã nói cái gì? Cô nói cô không biết sẽ có hậu quả như thế, cô nói cô không cố ý, thế nào? Thứ cô học được chính là thái độ trốn tránh trách nhiệm này sao? Tôi không nhớ chú nhỏ đã dạy chúng ta phải làm người như vậy."

Cậu ta bước lên trước hai bước, rồi quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao.

"Còn nữa, thì ra cô nghĩ chú nhỏ như vậy sao? Vậy tôi thật sự rất vui vẻ vì chú nhỏ đã đưa ra quyết định này, bởi vì cô không xứng được nhận lòng tốt của chú nhỏ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận