Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Không nói đến sau khi đám con cháu Công Tôn gia nghe thấy tin này, có người thì thấy như trời đất quay cuồng té xỉu trên đất, hoặc là có người thì khóc thành tiếng.

Ngược lại làm người bị hại, Vinh Tình đắc ý nhận lời xin lỗi mà Công Tôn Tử Bạch gửi tới.

Cũng không phải là món đồ quý giá gì, chỉ là một ít sản phẩm dưới danh nghĩa Công Tôn gia.

Dưỡng da gì đó vân vân, nhưng tiếc là không có mặt nạ cho mông, quá đáng tiếc.

Vinh Tình đã điều tra.

Đứa nhóc chưa tự tiện đăng bức hình lên mạng khi chưa được phép đã bị Công Tôn Tử Bạch đóng gói ném về nhà của mình.

Chậc chậc chậc, nhìn đi!

Tính tình như Công Tôn Tử Bạch! Vậy mà còn có thể đóng gói ném người ta ra khỏi nhà cũ của Công Tôn gia!

Ai, rốt cuộc đứa nhóc đó không hiểu chuyện đến mức nào vậy!

Công Tôn Tử Bạch quá thảm!

Anh thử lướt xem Weibo của người này.

Chủ yếu đều là bài đăng khoe khoang túi xách hoặc là đồ trang sức, cái thấp nhất cũng có giá bắt đầu từ bốn chữ số!

Vinh Tình không nhịn được líu lưỡi.

Papa mới thật sự có tiền!

Nhóc có sao?

Nhóc không có! Không có tiền còn dám tiêu chớp nhoáng như thế!

Chẳng trách chú nhỏ không cần nhóc nữa, phá của đến mức như thế cơ mà!

Sau khi xác nhận chuyện này không có quan hệ gì với mình, Vinh Tình lập tức cảm thấy lương tâm rất bình thản.

Dù sao anh nhiều nhất cũng chỉ là mồi dẫn lửa thôi, đây là vấn đề của chính cô nhóc này chứ không liên quan gì đến papa!

Vinh Tình vừa trở mình vừa vỗ một cái lên mông, làm cho mặt nạ dưỡng mông dán chặt hơn.

Chiếc mặt nạ dưỡng mông lúc trước mua chỉ có 80 tệ không ngờ lại có hiệu quả tốt như thế!

Vừa dưỡng ẩm! Mà còn rất thoải mái!

Dán lên rất chắc chắn!

Chỉ là mùa đông dán cái này thì có hơi lạnh.

Ai, cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.

Có lúc muốn đạt được sự quyến rũ thì phải chấp nhận đánh đổi.

Lướt một hồi cũng không thấy có gì mới, Vinh Tình run lập cập rồi chạy vào phòng tắm rửa sạch mặt nạ dưỡng mông.

Sau khi rửa xong anh lại vỗ vỗ hai cái!

Cảm giác này!

Đàn hồi! Căng bóng! Mềm mại!

Đúng chuẩn quả trứng luộc sau khi lột vỏ xong!

Perfect!

Anh vừa trải nghiệm xúc cảm vừa không ngừng thổn thức.

Chó săn nhỏ cũng dâng đến trước mặt, nếu không phải tại phong ấn ngu ngốc đó thì anh đã ăn sạch người ta rồi.

Sau khi xả nước nóng vào, Vinh Tình thở dài một hơi rồi ngâm cả người trong nước nóng.

Vẫn là ngâm nước nóng thoải mái nhất!

Anh chơi đùa trong nước một lát, lại chợt nhớ tới một chuyện.


Hình như trò ăn gà chia làm hai chế độ thì phải?

Người chơi già dặn kinh nghiệm đương nhiên sẽ sử dụng cái sau để lên cấp, nhưng công bằng mà nói thì có vẻ người chơi mới sử dụng cái trước cũng được mà nhỉ?

Vinh Tình từ từ giơ chân ra nhưng lại bị khí lạnh đông cứng, nên lập tức rụt ngón chân lại.

Mẹ nó, lạnh quá.

Đông cứng như thế một lát khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn.

Người chơi mới dừng ở giai đoạn thôn tân thủ nhiều nhất cũng chỉ trong một tháng, nếu chưa từng chơi trò này trước đây thì tốt, còn lỡ như đã chơi, rồi một tháng sau bắt đầu tiến vào giai đoạn kỳ cựu thì sao?

Chẳng lẽ đến lúc đó lại dùng cái trước để đuổi mấy người chơi già dặn kinh nghiệm sao?

Không thực tế!

Tính toán một chút.

Vẫn nên kìm nén lại thôi!

Vinh Tình từ từ ngẩng đầu khỏi mặt nước.

Tốt nhất là đừng ngâm nữa, dễ khiến đầu óc tỏa nhiệt mà cũng dễ làm nước chảy vào trong não!

Đừng có nghĩ về mấy thứ không thực tế mỗi ngày nữa!

Vinh Tình bước ra khỏi phòng tắm rồi liếc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên anh nhìn thấy đồng hồ đếm ngược ngày tết đang nhấp nháy trên một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, anh chợt ngây người.

Không phải chứ?

Rốt cuộc sinh nhật của chó săn nhỏ là khi nào vậy? Lúc nào thì mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của em ấy đây?

Em ấy mười chín tuổi là tuổi mụ mười chín hay là tuổi chẵn mười chín thế?

Vừa nghĩ đến vấn đề này.

Vinh Tình hơi hoảng rồi.

Làm ơn đừng là tuổi mụ mười chín! Có thể ảnh hưởng đến tính mạng đó!

Anh vội vàng mở điện thoại ra tìm kiếm thông tin về Lâm Kích, sau đó thì buồn bực.

Vậy mà lại không có?

Chuyện gì xảy ra với Baidu vậy? Chỉ có một chút thông tin như vậy mà mày cũng không làm được!

Hừ!

Trong lòng anh lập tức lên án Baidu, nhưng mà chỉ có chút vấn đề nhỏ như thế sao có thể làm khó papa Vinh được?

Tất nhiên không thể rồi!

Vinh Tình bình tĩnh gửi cho trợ lý Hà không gì không làm được một khoản tiền mèo.

[Trong vòng năm phút, tôi muốn biết sinh nhật Lâm Kích.]

Hà Khiêm đang làm cơm cho mèo....

Hà Khiêm liếc nhìn Điềm Đậu đang đuổi theo đuôi chơi đùa bên cạnh, thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng meo meo như thúc giục mình làm nhanh lên, y bất đắc dĩ tháo bao tay ra rồi ôm Điềm Đậu lên hôn một ngụm.

"Con chờ một lát nha, ba phải làm một ít chuyện cho kim chủ, dù sao tiền mèo cũng được gửi qua rồi."

Điềm Đậu bị y trêu ghẹo thì nhịn không được cọ cái đuôi lên mặt y, đệm hình hoa mai chống cự áp vào mặt y.

Giống như đang kháng nghị y đã không làm cơm mà còn dám lại gần hôn nó.

Không tới 5 phút.

Tin nhắn mới đến từ trợ lý Hà.

[Sinh nhật của cậu Lâm đã qua, chính là ngày hôm qua.]

Vinh Tình sững sờ, chợt hoảng hốt!


Cái gì?

Ngày hôm qua? Vậy chẳng phải anh đã bỏ lỡ rồi?

Vinh Tình chợt nhớ ra, ngày hôm qua chó săn nhỏ còn đặc biệt hỏi anh đáp án của tờ giấy kia, trong lòng hoảng hốt.

Cho nên hôm qua chó săn nhỏ đang đòi quà sinh nhật sao?

Tại sao em không nói thẳng với papa chứ!

Nếu em nói, nói....

Đầu Vinh Tình dần dần hạ thấp xuống.

Cho dù có nói thì chắc chắn anh cũng sẽ không vì chuyện này mà đồng ý với chó săn nhỏ.

Nhưng mà!

Vinh Tình bỗng nhiên ngẩng đầu, cho dù không thể đồng ý!

Nhưng mà papa có thể tổ chức sinh nhật cho em mà!

Còn có thể tặng quà cho em!

Hơn nữa, lẽ nào em không muốn tổ chức sinh nhật cùng papa sao?

Vinh Tình càng nghĩ càng nôn nóng.

Chẳng lẽ em không thích papa thật sao?

Vậy sao em không tìm papa lấy quà sinh nhật!

Anh không nhịn được đứng lên, không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại ra gửi lời mời gọi video call cho Lâm Kích.

Đing ~ Đing ~ Đing

Video call bị từ chối.

Lại đợi thêm một lúc.

Vinh Tình nhìn điện thoại chằm chằm nhưng video call vẫn bị từ chối.

Tại sao em ấy không đồng ý gọi video với papa?

Ngón tay vô thức tắt video call, Vinh Tình ngồi ngẩn người.

Chẳng lẽ đang giận dỗi vì papa không nhớ sinh nhật em ấy?

Nhưng mà do em ấy chưa nói với papa mà!

Làm sao papa biết được!

Vinh Tình nghẹn ngào, sau đó cẩn thận nghĩ lại.

Không được, câu này nghe hơi giống lời của mấy tên cặn bã!

Papa mới không phải như vậy! Papa tuyệt đối không có!

Anh lại suy nghĩ một chút, có hơi không chắc chắn.

Chẳng lẽ là bởi vì papa nói muốn đợi em ấy thêm hai năm nữa sao?

Chó săn nhỏ không muốn chờ?

Ngay khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì anh đã lập tức bác bỏ.

Không có khả năng!

Chó săn nhỏ không phải người như thế!


Hơn nữa em ấy mới ngọt ngào với papa được một thời gian thôi mà!

Không thể nào vì chuyện này được!

Anh hít sâu một hơi, quyết định không nên suy nghĩ lung tung nữa.

Tiểu thuyết đều viết như thế!

Nói là nếu nghĩ bậy bạ thì sẽ dễ khơi ra rất nhiều vấn đề!

Có việc gì thì cứ nói chuyện! Đây mới là cách cơ bản để giải quyết vấn đề!

Anh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gửi lời mời video call lần nữa!

Lỡ như chó săn nhỏ chỉ là đang bận thì sao!

Papa tuyệt đối không thể tùy tiện hiểu lầm người khác!

Ngay khi anh vừa định bấm vào thì bên kia đã gửi một lời mời tới.

Vinh Tình sững sờ, theo bản năng bấm đồng ý.

Vừa kết nối được, anh đã ngây ngẩn cả người.

Trong màn hình tóc Lâm Kích vẫn còn ướt, dáng vẻ rõ ràng là vừa mới bước ra từ phòng tắm.

Lâm Kích có hơi sốt ruột, vừa nhìn thấy anh đã mở miệng giải thích trước.

"Xin lỗi, lúc nãy em đang tắm, anh lo lắng lắm sao?"

Vinh Tình nhìn mái tóc ướt nhẹp của cậu rồi lại nhìn hình ảnh không mấy phù hợp khi camera đi xuống.

Anh mạnh mẽ cúi thấp đầu!

"Em tắm xong đi rồi nói tiếp! Trời lạnh thế này mà em chạy ra ngoài làm gì? Đi nhanh đi nhanh!"

Anh che mũi rồi lớn tiếng nói bằng giọng mũi đặc sệt, có vẻ như đang tức giận.

Lâm Kích sững sờ, nét lo lắng trên mặt biến thành nụ cười tươi như hoa.

"Được, nghe lời anh. Chỉ là em sợ anh chờ lâu thôi, vậy anh đợi em thêm một lát nhé, em tắm xong sẽ gọi lại cho anh."

Lúc cậu nói chuyện nhiệt độ trên cơ thể làm những giọt nước trên người bị bốc hơi, lông tơ phút chốc đã dựng hết lên.

Vinh Tình yên lặng nhìn rồi che đôi mắt lại.

"Vậy em đi nhanh đi! Anh cúp trước đây!"

Anh nói xong thì vội vàng tắt video.

Lâm Kích còn muốn thêm gì nữa nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại đã tối lại thì có hơi bất đắc dĩ.

Cậu quàng cái khăn lên vai rồi quay lại phòng tắm tiếp tục tắm rửa.

Không biết Vinh Tình tìm mình làm gì?

Hay chỉ là đơn thuần muốn gặp cậu?

Vinh Tình tắt video xong thì ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.

Anh suy nghĩ một lát rồi tắt màn hình, sau đó trốn vào trong chăn!

A a a a a a!

Asl!

Không phải chó săn nhỏ nói phải giảm cân sao? Tại sao, tại sao ngực vẫn lớn như vậy, phi! Là cơ ngực lớn!

Vừa nhớ đến thân hình xinh đẹp lúc nãy, Vinh Tình yên lặng che mũi mình.

Anh sai rồi.

Thật sự sai!

Anh không nên nghĩ chỉ có người chơi trên cấp thôn tân thủ mới không cưỡng lại được sự cám dỗ, rõ ràng là cả người chơi dưới cấp thôn tân thủ cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ mà!

Vậy thì phải truyền máu mỗi ngày rồi!

Lỡ như thật sự chỉ có thể dựa vào trò chơi ăn gà để vượt qua hai năm đó thì sao?

Fuck!

Đây là loại bi kịch gì vậy!

Ngẫm lại là thấy quá đáng thương rồi!


Thế thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ!

Không được không được.

Tuyệt đối không thể bỏ lệnh cấm sớm!

Thôn tân thủ không có khả năng chỉ là thôn tân thủ!

Đàn ông chân chính nên nhảy qua chế độ thôn tân thủ! Phải trực tiếp dùng súng thật!

Đúng vậy! Không sai!

Chính là như vậy!

Niềm tin càng lúc càng vững chắc trong lòng, Vinh Tình thử sờ mũi.

May mắn, may mắn.

Không có chuyện gì hết.

Dù gì anh cũng trải qua nhiều thử thách như vậy, chút trình độ ấy vẫn chưa đến mức làm anh chảy máu mũi đâu!

Anh có thể làm được!

Để đống phế liệu xoay vòng trong đầu xong, Vinh Tình lập tức nghe thấy điện thoại trong chăn reo lên.

Anh vội vàng mở video ra.

Lúc này Lâm Kích đã ăn mặc ngay ngắn, trên đầu còn phủ một cái khăn lông lớn ngay cả cúc áo ngủ trên người cũng được cài gọn gàng, cậu đang tựa vào đầu giường.

Chậc, tiếc quá.

Nháy mắt trong đầu Vinh Tình chợt lóe lên suy nghĩ này.

Lâm Kích nhìn thấy sự thất vọng không thể che giấu được dưới đáy mắt anh thì thấy hơi bất đắc dĩ.

Cậu cũng sợ đốt lửa mà.

"Có chuyện gì vậy? Sao anh lại gọi video call cho em?"

Cậu dời trọng tâm câu chuyện đi.

Nếu không thì chỉ bằng ánh mắt của Vinh Tình, có lẽ sẽ làm cuộc video call này không thể tiếp tục được nữa.

Vinh Tình được cậu nhắc nhở thì lập tức nghĩ đến chuyện sinh nhật.

Lông mày anh nhíu lại, có hơi tức giận.

"Tại sao em không nói cho anh biết hôm qua chính là sinh nhật em?"

Lâm Kích sững sờ.

"Hôm qua là sinh nhật của em sao?"

Vinh Tình....?

Em trai, có chuyện gì với em vậy? Ngay cả sinh nhật mình mà em cũng không nhớ sao?

Lâm Kích nhìn vẻ mặt anh, vội vàng kêu anh đợi một chút.

Cậu đi kiểm tra lại ngày tháng rồi quay lại nhìn camera trong sự hoảng hốt.

"Hình như, ngày hôm qua thật sự là sinh nhật của em."

Cậu nở một nụ cười lúng túng, "Em cũng quên mất chứ không phải cố ý không nói cho anh đâu."

Vinh Tình đánh ra một dấu hỏi?

Sinh nhật còn có thể quên được? Em là loại người gì vậy chó săn nhỏ?

Nhưng mà! Papa lại sắp phải trở thành vị hôn phu của chó săn nhỏ!

Anh quan tâm hỏi, "Vậy em có muốn quà sinh nhật không? Anh sẽ bù đắp lại cho em!"

Papa rất giỏi! Muốn cái gì papa cũng tặng được! Ngoài việc tặng bản thân papa thôi!

Lâm Kích nghe xong thì dịu dàng nhìn anh.

"Không sao, em đã nhận được món quà tốt nhất trên đời vào sinh nhật mình rồi."

Câu trả lời kia chính là món quà tốt nhất.

~~~~

Thật ra có mấy đoạn trong chương này tui edit mà cũng không hiểu lắm đâu nên bạn nào biết gì thì có thể sửa cho tui nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận