Giang Vãn Tình biết người hắn đang nói đến là Lăng Huyên, không phải tiểu hoàng đế, chỉ nói: " Vãn Vãn không phải là tên ngươi có thể kêu, mặc dù ngươi khinh Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, soán vị, ta vẫn là hoàng tẩu của ngươi, điều này không bao giờ có thể thay đổi, lớn nhỏ khác biệt, ngươi nên sớm nhìn rõ sự thật."
Lăng Chiêu tức giận đến bay màu, cười lạnh: " Năm đó lúc Lăng Huyên rước ngươi vào Đông Cung làm Thái tử phi, ta đang phụng mệnh phòng thủ ở biên cương Đại Hạ, bị bộ tộc Bắc Khương vây khốn, huyết chiến một tháng, vết thương nặng nhẹ trên người cũng 26 vết. Về sau Lăng Huyên lên ngôi, hoàng thành ở đế đô ca múa thái bình dựa vào cái gì? Chẳng phải là do ta mang tướng sĩ khổ cực phòng thủ phương bắc, dùng mạng đánh đổi, lấy về phồn hoa thịnh thế?"
Hắn đến gần nữ nhân, hơi cúi đầu, chậm rãi, thấp giọng nhẹ hỏi: " Nhiều năm chiến đấu khổ cực, đổi lấy Bắc Khương lui binh, hiện giờ thiên hạ thái bình, chẳng lẽ ta không nên lấy về những gì ta nên có được sao?"
Giang Vãn Tình biểu tình không thay đổi, lòng vô cùng tĩnh lặng: " Ngươi lấy về những thứ ngươi nên có được là không sai, nhưng ta thân là Hoàng hậu của Tiên đế, cũng có thứ ta phải bảo vệ."
Sau một lúc lâu không nói gì, lúc nàng ngước mắt nhìn, đã thay đổi biểu tình, đáy mắt toàn mũi nhọn sắc bén: " Không giữ được đế vị của Hoàng thượng, là ta sai, ta thẹn với Tiên đế, không còn mặt mũi sống trên đời, vậy thỉnh Vương gia ban khẩu dụ, chấm dứt tính mạng ta!"
Từ lúc tiến vào đến bây giờ, Lăng Chiêu đã bị chọc tức còn nhiều hơn so với bảy năm qua cộng lại, tức giận đến mức hắn cảm thấy chính mình phải giảm thọ tới mười năm, nhưng dù tức giận đến thế nào, cũng không bằng giờ khắc này ---- câu nói cuối cùng kia của nàng, như sét đánh giữa trời quang, hắn không tin được hỏi lại: " Ngươi nói cái gì?"
Giang Vãn Tình cười cười: " Hậu phi tự sát là tội lớn, ngày nào đó Vương gia đăng cơ làm Hoàng đế, thỉnh ban một ý chỉ, ân chuẩn cho ta đi theo Tiên đế, đối với ta và Vương gia, đều là giải thoát."
Rốt cuộc nói đến chuyện chính, nội tân nàng vui vẻ lên, trên mặt cũng trở nên trang trọng: " Ngươi là Nhiếp Chính Vương cũng được, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi xưng Đế cũng thế, chỉ cần ta tồn tại một ngày, thì sẽ không quên nhắc nhở ngươi, ngôi vị hoàng đế của ngươi là trộm tới không danh chính ngôn thuận như thế nào! Cho dù ngươi không gặp ta, mỗi ngày ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi, ngươi có được ngôi vị hoàng đế như thế nào, thì sẽ mất đi như thế đó, một ngày nào đó không được chết già!"
Lăng Chiêu thật lâu không nói nên lời, che dấu dưới áo choàng, hau tay đều đang run rẩy, cuối cùng hắn giận quá hóa cười: " Trước đây người Bắc Khương rủa độc ta vô số lần, hiện giờ thêm ngươi lại có làm sao!"
Hắn nhìn mặt mày lạnh lùng của nữ nhân, lại cười một tiếng, lời nói đầy tự giễu cùng thất vọng, thanh âm thấp đi: " Vãn Vãn, ta ở bên ngoài đánh trận bảy năm, nghĩ tới cho dù như thế nào, đều phải lưu lại một mạng trở về gặp ngươi... Ngươi cũng chỉ có những lời này đó muốn nói với ta?"
Không hỏi hắn ở bên ngoài sống như thế nào, không hỏi hắn có từng bị thương, có từng gặp nạn.
Nàng chỉ nói, không còn mong muốn gì, chỉ cầu hắn ban chết là đủ.
Giang Vãn Tình đạm mạc nói: " Là một quân thần, mang binh đánh giặc, bình định biên giới vốn là bổn phận của Vương gia."
Lăng Chiêu giận đến cùng cực, hung hăng ném chén trà nhỏ trên bàn xuống đất, cùng với một tiếng va chạm sắc bén giòn tan, chén trà chia năm xẻ bảy, trà vương vãi đầy đất. Ngực hắn phập phồng, hai mắt phiếm đỏ: " Nếu đây là điều ngươi muốn, bổn vương thành toàn cho ngươi, khổ cho ngươi một lòng say mê hướng về hắn!"
Giang Vãn Tình trong lòng mừng như điên, vì không để hắn nhìn ra, nhanh chóng xoay người, giả bộ cao ngạo khinh thường.
Lăng Chiêu đá văng cửa, nghênh ngang bước ra.
Giang Vãn Tình nghe thấy thanh âm, rốt cuộc lộ ra nụ cười mỹ mãn, hít sâu nhiều lần mới bình ổn lại được tâm trạng hưng phần kích động, ai ngờ vừa quay người, nam nhân kia lại quay trở lại, đứng ở cửa, mặt âm trầm: " Còn một chuyện nữa.".
Giang Vãn Tình suýt nữa bị dọa ra bệnh tim, vội vàng thu lại nụ cười, thanh thanh lãnh lãnh liếc hắn một cái: " Chuyện gì?"
Lăng Chiêu mặt vô biểu tình: " Con chó kia vốn dĩ là muốn đưa tới cung Thái An, cung nhân sơ suất làm nó chạy vào trong điện, bổn vương mới phải đến mang nó về ----" hắn xoay mặt, ngữ khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng: "----chứ không phải là ta cố tình tới."
Nói xong, xoay người đi, đóng cửa cái rầm rung trời.
Giang Vãn Tình nhìn trên cửa rào rạt rơi xuống sơn cửa, nhìn hồi lâu, mới nói thầm: " ....Bệnh tâm thần."
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Cãi nhau đã thua rồi, chút mặt mũi cuối cùng này bổn vương vẫn muốn giữ TAT