Sáng sớm hôm sau, sau khi hạ triều Lăng Chiêu mang theo Tần Diễn Chi tới hậu cung.
Nửa đường, hai người chia hai hướng, Tần Diễn Chi lặng lẽ hành sự, một mình tới Trường Hoa Cung trước, Lăng Chiêu trực tiếp tới Thái An Cung thỉnh an Lý Thái phi.
Lý Thái phi sắc mặt không được khỏe, nhiều ngày qua ngoại trừ có tiểu hoàng đế ở cạnh, một mình ở lại bảo tọa trong điện cầu phúc, mặc cho mọi người khuyên thế nào cũng không chịu nghe.
Bành ma ma truyền lời này lại cho Lăng Chiêu nghe, Lăng Chiêu cũng khuyên bà ấy mấy câu.
Lý Thái phi vừa nghe, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu cười tự giễu: "Ta không khuyên can được ngươi, tính ngươi luôn cố chấp từ nhỏ, hiện giờ đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi lại càng không nghe ta nói...Ta chỉ mong thần phật trên cao có thể khiến ngươi hồi tam chuyển ý."
Lăng Chiêu đạm nhiên nói: "Nếu thực sự có thần phật, thì tại sao thiên hạ vẫn có những chuyện bất công?" Hắn nâng khóe môi cười, nụ cười lạnh lẽo: "Trên đời này người ác vẫn còn hoành hành chứng tỏ rằng thần phật cho dù có thật, thì thường ngày vẫn nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện."
Tay Lý Thái phi run rẩy, gật gật đầu: "Được...được rồi. Ngươi bất kính với huynh trưởng, cũng bất kính với thần phật, tâm địa đã sớm hóa đá!"
Lăng Chiêu thấy mẫu thân tức giận, không muốn tranh cãi nhiều nữa liền đứng dậy: "Mẫu thân bớt giận."
Lý Thái phi thấy hắn có ý muốn rời đi, mở miệng gọi lại: "Ngươi chờ chút, đi với ta gặp Hoàng Thượng đã."
Lăng Chiêu nhếch mi: "Hoàng Thượng lại khóc lóc làm loạn?"
Lý thái phi nhìn hắn, hoãn thanh nói: “Không, hắn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiểu hoàng đế ở ngay tại mặt sau tẩm điện của Lý Thái phi, Lý Thái phi cố ý sắp xếp như vậy, buổi tối tiểu hoàng đế có khóc nàng cũng có thể nghe thấy, tiện qua dỗ hắn.
Lúc này tiểu hoàng đế ngủ trưa vừa mới dậy, đang ở thiên điện chơi cùng hai con động vật nhỏ, Lăng Chiêu ban danh hiệu cho mèo con là 'Trung Dũng', chó con là 'Thông Tuệ', coi như trí dũng song toàn.
Trong lòng ngực tiểu hoàng đế đang ôm mèo nhỏ, mèo nhỏ được hắn nuôi mập mạp, chó nhỏ thì chạy quanh chân hắn cọ lên cọ xuống khiến hắn bật cười.
Thái giám báo Lý Thái phi và Nhiếp Chính Vương tới, toàn bộ cung nhân trong điện quỳ hết xuống, cùng kêu: "Tham kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ, Nhiếp Chính Vương điện hạ thiên tuế. Tham kiến thái phi, Thái Phi nương nương vạn phúc kim an.”
Tiểu hoàng đế không cười, hắn luôn sợ Lăng Chiêu.
Lý Thái phi phất tay ra hiệu cho hạ nhân đứng lên, ôm tiểu hoàng đế, cười ôn nhu: "Hoàng Thượng, ngươi nói là có chuyện muốn nói với hoàng thúc của ngươi, ta gọi hắn đến rồi, ngươi nói với hắn đi."
Tiểu hoàng đế lo lắng chớp mắt, e dè một lát, chậm rì rì vươn tay nhẹ nhàng kéo tay áo Lăng Chiêu, nhỏ giọng gọi: "....Hoàng thúc."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi như vậy, giọng điệu có chút ý lấy lòng.
Lý Thái phi nghe vậy trong lòng đau xót, suýt nữa rơi nước mắt.
Lăng Chiêu bình tĩnh: "Hoàng Thượng có chuyện gì mời nói."
Tiểu hoàng đế cắn môi, đi về phòng của mình một lúc lại lộp cộp chạy ra, mặc kệ bà vú ở sau hô vang 'Hoàng Thượng chậm một chút, chậm chút'.
Hắn xòe tay cho Lăng Chiêu nhìn.
Lăng Chiêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay của đứa nhỏ lại chỉ là một miếng bánh hoa hồng. Hắn nhíu mày, hỏi: "Hoàng Thượng có ý gì?"
Bà vú ở sau vội quỳ xuống : "Bẩm Vương gia, đây là điểm tâm tối qua của Hoàng Thượng, là thứ ngài ấy thích ăn nhất, bọn nô tài không dám cho ngài ấy ăn quá nhiều, sợ tiêu chảy, ai ngờ....Hoàng Thượng lại trộm giấu một miếng."
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, sợ hãi nói: "Hoàng thúc, tặng ngươi."
Lý Thái phi xoa đầu hắn: "Đứa trẻ ngoan."
Lại giục Lăng Chiêu: "Hoàng Thượng đã tặng cho ngươi, còn không nhanh nhận lấy cảm ơn đứa nhỏ?"
Lăng Chiêu trước giờ không thích đồ ngọt, nhưng ngại với mẫu thân, đành tiếp nhận: ".....Tạ Hoàng Thượng."
Tiểu hoàng đế nắm chặt nắm tay, như là đã hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh ôm mèo nhỏ đang cuộn tròn trên ghế liếm móng vuốt nhỏ tới trước mặt Lăng Chiêu : "Cho ngươi."
Lý Thái phi nghi hoặc hỏi: "Mèo hoành thúc tặng ngươi, Hoàng Thượng không thích à?"
Tiểu hoàng đế lắc đầu: "Thích. Thích Trung Dũng, cũng thích Thông Tuệ, nhưng đều cho hoàng thúc hết." Hắn buông tay, mèo con nhảy xuống: "Thứ Trẫm thích đều cho hoàng thúc....." Hắn cúi thấp đầu, nước mắt lạch cạch rớt, lại giơ tay kéo tay áo Lăng Chiêu: ".....Hoàng thúc trả mẫu hậu cho trẫm đi, cầu xin ngươi."
Lý Thái phi sửng sốt, tức khắc nước mắt rơi như mưa, cúi người ôm tiểu hoàng đế.
Không chỉ nàng, ngay cả các cung nhân phụ trách tiểu hoàng đế đứng xung quanh đều âm thầm rơi lệ, nhẫn nhịn không phát ra tiếng.
Không khí đang tĩnh lặng như vậy, đột ngột có một tiểu cung nữ, quỳ gối lên hai bước, dập đầu thùng thùng ba cái, quỳ rạp trên đất cầu xin: "Cầu Vương gia khai ân, tha cho Giang nương nương của Trường Hoa cung....."
Do sợ hãi, toàn thân nàng đều run rẩy, môi cũng phát run, lại cưỡng ép mình phát ra tiếng: "Mệnh nô tỳ thấp kém chết không có gì đáng tiếc, mặc cho Vương gia xử lý, nhưng liều chết cũng muốn nói điều này.... Giang nương nương thật sự là một người tốt, năm đó nô tỳ bị bệnh sắp chết, người ta muốn vứt nô tỳ ra khỏi cung chờ chết, không muốn nô tỳ làm ô uế nơi đó, là Giang nương nương.... Giang nương nương tốt bụng, hao phí tâm sức cứu nô tỳ một mạng."
Nàng rơi từng giọt nước mắt xuống, thân mình hèn mọn như là không chịu nổi gánh nặng, đầu cúi càng thấp, khóc ròng: "Nô tỳ ở trong cung đã nhiều năm, trong số phi tần của tiên đế, có vài vị cũng được gọi là khoan dung thiện lương, nhưng ai chả biết đấy chỉ là đối với những người có thân phận cao quý, đối với tiên đế thì tính tình tốt đẹp thiện lương, đối xử với hạ nhân thì tùy ý đánh chửi.... Chỉ có Giang nương nương, mạng nô tỳ chỉ như con kiến, nàng cũng nguyện ý vươn tay giúp đỡ. Cầu Vương gia khai ân, cho Giang nương nương đoàn tụ với Hoàng Thượng!"
Lăng Chiêu nhìn cung nhân quỳ đầy đất, ánh mắt mềm mại hiếm có.
Hắn tất nhiên không cần bất cứ ai nói cũng biết ----- Vãn Vãn của hắn vốn là tốt nhất trên đời.
Qua một lúc, Lăng Chiêu rời đi, Lý Thái phi cũng cùng ra ngoài đi dạo một chút, thấy xung quanh không người mới ngước đôi mắt phiếm lệ nhìn hắn: "Mặc kệ ngươi sắp tới sắp đặt như nào...Chiêu nhi, nếu ngươi làm tổn thương tính mạng Vãn Vãn và Hoàng Thượng thì coi như ngươi không có người mẹ này!"
***************
Không ngờ có ngày chiếc truyện te tua này cũng bị bế lên truyenfull (゚Д゚?))
Lâu lâu đọc lại thấy nhiều sạn ghê mà tui lười sửa á (〜 ̄▽ ̄)〜